Đội quân hàng nghìn người này hành quân rất nhanh trên quốc lộ nhưng lại không hề phát ra một tiếng động nào. Tuy
rằng không phát ra tiếng động nhưng lại giống như đội kỵ binh từ trên trời rơi xuống, làm cho người khác có một cảm giác vô cùng kinh ngạc. Đội quân mấy nghìn người, ngẫm lại thế trận này thật sự là mây đen bao trùm, phá huỷ thành phố.
Ngô Phong ngồi trên xe nhìn thấy cảnh tượng này thì bị doạ đến mức tiểu ra quần. Sự sợ hãi dâng đầy trong mắt, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Ở thời bình như thế này thì đội quân chỉ ba nghìn người cũng đủ để quét sạch mọi thứ trên thế gian, chứ đừng nói là một nhà họ Ngô nho nhỏ đến cả thành phố cũng đủ năng lực để san bằng.
Rốt cuộc người tên Dương Kiến Nghiêm này có thể lực khủng bố đến cỡ nào. Bây giờ anh ta hối hận rồi, nhà họ Ngô đã trêu vào thứ quái gở gì vậy? Cũng may là Lam Linh chưa chết. Cũng may là cậu chủ nhỏ đã không đồng ý hi sinh Lam Linh để tự cứu mình. Nếu không thì chẳng còn gì để nghi ngờ, chắc chắn sau đêm nay, thành phố rộng lớn này sẽ không còn nhà họ Ngô nữa.
"Cậu chủ nhỏ một lòng hướng thiện, bà cụ vẫn nói cậu ấy không có khí phách của đàn ông nhưng bà cụ lại không biết rằng, trái tim lương thiện của cậu chủ nhỏ đã cứu cả nhà họ Ngô”
Nhìn thấy đội quân càng lúc càng xa, trong lòng Ngô Phong nhịn không được mà cảm thán.
Ngô Phong dẫn Dương Kiến Nghiêm đến một khu nhà hạng sang rồi đến trước của một ngôi nhà. Tiến vào trong nhà một cư dân. Sau tiếng gõ cửa, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, toả ra khí chất quý tộc đi ra mở cửa.
"Cô Hà, tôi đến tìm Lam Linh”
Theo lời Ngô Phong kể, sau khi cậu chủ nhỏ chết, Lam Linh tạm thời ở trong nhà một giáo viên quý tộc. Ý của bà cụ
là tạm thời không để Lam Linh ở nhà trong mấy ngày tang lễ của cậu chủ nhỏ.
"Anh Ngô hả? Tôi không nhận được tin tức của bà cụ nên thành thật xin lỗi, tôi không thể để anh gặp Lam Linh được” Cô Hà mỉm cười xin lỗi.
"Cô Hà, bà cụ không có thời gian gửi tin tức cho cô, Lam Linh đâu rồi?”
"Thật xin lỗi, tôi không thể cho anh gặp Lam Linh, các anh đi nhanh đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát”.
Cô Hà lập tức cảnh giác. Lúc giao Lam Linh cho cô ta, bà cụ đã dặn dò là cô bé tên Lam Linh này rất đặc biệt, những người muốn tiếp cận cô bé đều có mục đích cả. Thế nên ngoại trừ bà cụ ra thì ai cũng không được tiếp xúc.
“Chào cô, tôi là bố của Lam Linh. Tôi đến tìm con gái”
Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô giáo và Ngô Phong thì đúng là Lam Linh đang ở đây, vậy là Dương Kiến Nghiêm không kiềm chế được sự kích động nên hỏi ngay.
"Anh là bố của Lam Linh? Nói láo, bà cụ đã nói là Lam Linh không có bố” Cô Hà lắc đầu.
"Không cần phải phí lời với bà cô này làm gì, Lam Linh đâu?” Lang Hành tiến lên phía trước rồi hỏi.
"Lang Hành, không được vô lễ!” Côn Lăng Thiên nói.
"Rốt cuộc các người là ai? Nếu còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát” Cô Hà nhìn họ bằng ánh mắt cảnh giác.
"Vị này chính là chiến thần Côn Lăng Thiên, đây là bố của Lam Linh, còn tôi là binh sĩ làm việc dưới trướng đại ca, chúng tôi không phải người xấu” Lang Hành giải thích.
"Anh là chiến thần Côn Lăng Thiên?" Cô Hà nhìn về phía Côn Lăng Thiên.
“Đúng thế”
"Anh? Chiến thần Côn Lăng Thiên? Là Chiến thần đã cứu vớt Nam Hòa của nước Chiêm đấy ư?” Trên mặt cô Hà là vẻ khó tin.
Đừng nói là cô ta, e là bất cứ kẻ nào cũng không thể tin được.
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên bị một đám người đánh thức rồi tự xưng là Chiến thần Côn Lăng Thiên, đây không phải là bệnh thần kinh thì là gì?
"Bố"