Ở một bên khác, Dương Kiển Nghiêm đang nói chuyện với Lang Hành thì điện thoại đột ngột vang lên. Sau khi anh nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói khẩn trương của Chu Ngọc Lam.
“Anh Dương, không xong rồi, anh mau chạy đi!”
Sau khi Chu Ngọc Lam nghe được những gì mà Lâm Khiêm nói, trước tiên là cảm
thấy khiếp sợ.
Năm bậc thầy đến thành phố, đây là trận thế khủng bố đến mức nào?
Phải biết rằng, lúc đối phó với Tiền Thiên Định, nhà họ Chu lớn như vậy, thành phố
lớn như vậy, thậm chí ngay cả những tỉnh khác mà cũng không thể tìm được một cao
thủ bậc thầy để hỗ trợ.
Có thể tưởng tượng được loại cao thủ này hiếm hoi tới cỡ nào.
Vậy mà lại có tận năm người sắp đến đây?
Hơn nữa trừ năm người này ra thì còn có trăm người của nhà họ Lâm.
Giống như những gì Chu Nhị Gia đã nói, nhà họ Lâm làm vậy là muốn đến thành
phố để tác chiến!
Thành phố sắp đổi chủ!
Không ai có khả năng ngăn được chiến trận này, ít nhất thì thành phố không có
gia tộc nào ngăn được.
Cho nên cô ta lập tức liên lạc với Dương Kiến Nghiêm trước tiên. Cô ta thừa nhận Dương Kiến Nghiêm rất lợi hại, cũng là cao thủ bậc thầy, thế nhưng nếu như nhà họ
Lâm muốn nghiền ép thì ngay cả Dương Kiển Nghiêm cũng sẽ không có khả năng
chống chọi.
“Được rồi, tôi đã biết.” Sau khi nghe Chu Ngọc Lam ở đầu dây bên kia nói xong, Dương Kiến Nghiêm chỉ nói một câu.
Chu Ngọc Lam bối rối!
Anh chỉ nói một câu thôi sao?
Cô ta cho rằng Dương Kiến Nghiêm sợ hãi đến choáng váng, đầu óc mơ hồ rồi,
cho nên vội vàng lặp lại: “Anh Dương, Ngọc Lam xin anh mau rời khỏi thành phố đi,
nhà họ Lâm tới thành phố này gây chiến, anh không thể ngăn cản được!”.
“Tôi biết rồi” Dương Kiến Nghiêm vẫn nói câu này, sau đó cúp điện thoại.
Cuộc gọi của Chu Ngọc Lam bị cắt đứt, cô ta ngơ ngác thật lâu rồi sau đó cười
khổ: “Chẳng lẽ anh ấy không định rời đi.”
Ông Đường thở dài, cũng bất đắc dĩ nói: “Nhà họ Lâm đã theo dõi cậu Dương. Giống như những gì mà cô đã nói với tôi, Lâm Khiêm từng nói anh ta không quan tâm Dương Kiến Nghiêm có chạy trốn hay không, bởi vì bọn họ là nhà họ Lâm”
Nhà họ Lâm đã để mắt đến, cho dù là chân trời góc biển thì sao chứ?
Dương Kiến Nghiêm biết rõ.
Anh không còn nơi trú ẩn!
Cho nên anh mới không rời đi.
Đây là sự tự tin của nhà giàu có nhất phương bắc.
Ông Đường thở dài: “Cô thu thập một chút, mau chóng rời khỏi thành phố đi. Đến lúc đó, khi đại quân của nhà họ Lâm đến thì nhất định sẽ tính sổ chuyện của Tiền Thiên Định. Cô rời đi thì mới có thể bảo toàn được thực lực của nhà họ Chu”
“Làm sao tôi có thể đi đây?”
Chu Ngọc Lam hơi cắn răng: “Tôi không đi, tôi sẽ cùng tiến cùng lùi với Dương
Kiến Nghiêm, nếu như chết thì chỉ có thể là số mệnh”.
Cô không phải Chu Nhị Gia.
Cô sẽ không phản bội, cũng sẽ không bỏ Dương Kiến Nghiêm mà đi ngay trong
thời điểm này.
Ở một bên khác.
“Nhà họ Lâm này thật to gan!”
Điện thoại của Dương Kiến Nghiêm mở loa ngoài cho nên anh ta cũng nghe được những gì mà Chu Ngọc Lam nói.
Năm bậc thầy dẫn theo trăm người khác đến đây, như vậy thì có khác gì tới để
gây chiến với thành phố đâu?
“Nhà họ Lâm không xem luật pháp ra gì sao?”
“Luật pháp?”.
Dương Kiến Nghiêm cười nhạt.
Là nhà giàu nhất phương bắc, đúng là bọn họ có thể coi thường những điều luật này.
Giống như lúc đó anh dặn Côn Lăng Thiên dẫn theo đại quân ba nghìn người đến thành phố vậy, bên trên cũng ngăn cản nhưng chẳng có tác dụng gì đó thôi.
Cường giả đã định trước là không đặt quy tắc trong mắt.
“Anh Dương, hiện tại nên làm gì bây giờ? Lang Hành hỏi.
“Nơi đây là thành phố, không phải là phương bắc, nhà họ Lâm thì thế nào?
Dương Kiến Nghiêm gọi điện thoại cho Côn Lăng Thiên.
“Đại ca, sao vậy?”
“Đại quân ba nghìn còn ở đây không?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Bọn họ đã được sắp xếp ở quân khu của thành phố. Đại ca, có chuyện gì sao?” Dường như Côn Lăng Thiên nghe ra được là đã xảy ra chuyện gì.