“Bảo tao chọn một kiểu chết sao?”
Lâm Khiêm cười lớn.
Cười đến mức ho khan, anh ta kìm nén một hồi, một lúc sau mới nói rằng: “Mày
có biết không? Mày là người đầu tiên dám nói với tạo như vậy?
Đừng nói là anh, cho dù là bất cứ một bậc thầy nào thì cũng không dám nói với Lâm Khiêm những lời như bảo anh ta chọn một kiểu chết.
Nói thế nào đây nhỉ, ở phương bắc, địa vị của nhà họ Lâm bọn họ không hề kém hơn so với nhà họ Trần ở thủ đô.
Loại cảm giác này giống như thể có một tên ăn mày chạy đến trước nhà họ Trần
nói với bà hoàng của thủ đô là Trần Phi Lan rằng đêm nay tôi muốn ngủ với cô vậy.
“Anh cho rằng tôi đang nói giỡn sao?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Vậy mày nghĩ tao giỡn à?” Sau đó Lâm Khiêm híp mắt lại, trong mắt thoáng qua hàn mang: “Thằng nhóc, nếu đã chọc vào nhà họ Lâm, tạo không quan tâm mày là thần tiên trên trời hay là vua dưới mặt đất, mày đều phải chết”
“Tao đã cho mày cơ hội, bảo mày đi theo nhà họ Lâm nhưng mày không biết tốt xấu. Tao cũng có lòng tốt, lại cho mày thêm một cơ hội, quỳ xuống cầu xin tao tha thứ thì tao sẽ để mày chết toàn thây mà không vạ lây đến người nhà của mày, vậy
mà mày cũng không biết tốt xấu”
Anh ta châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, khói thuốc lượn quanh khiến
khuôn mặt anh ta trở nên mơ hồ không rõ.
“Tao phát hiện mày là một kẻ thú vị, tạo cảm thấy rất hứng thú với mày. Mà thật ra tao cũng rất tò mò, rốt cuộc là mày lấy tự tin từ đâu ra?”
Lâm Khiêm chậm rãi nói: “Như vậy đi, chi bằng lấy tính mạng của cả nhà mày
đánh cược một chút thử xem?”
“Đánh cược như thế nào?” Dương Kiển Nghiêm hỏi.
“Cược tính mạng của cả nhà mày. Trước tối mai, tao sẽ không làm gì mày. Mày có thể làm gì tùy thích, dẫn theo người nhà của mày rời đi hay chạy trốn thì tùy mày
muốn.”
Anh ta chăm chú nhìn Dương Kiển Nghiêm với vẻ cân nhắc.
“Anh không sợ tối mai là ngày chết của anh sao?”
"Ha ha ha."
Lâm Khiêm cười ha hả, sắc mặt lập tức trầm xuống :”Mày vô cùng kiêu ngạo nhỉ, tao rất mong chờ ngày mai sẽ được nhìn thấy mày quỳ xuống trước mặt tao cầu xin tha thứ”
“Nếu như tao là mày, hiện tại tao sẽ trở về nhìn chằm chằm người nhà của mình, đừng có lúc nào cũng đi thả rắm nữa”
Nghe vậy, Dương Kiến Nghiêm nhướn mày nói: “Tôi đã nói rồi, người nhà chính là
vảy ngược của tôi. Anh có dám đánh cược ngày mai sẽ là ngày chết của anh không?”
“Mày muốn chết sao?”
Lâm Khiêm vung ống tay áo, không thèm phí lời với Dương Kiến Nghiêm nữa,
xoay người bỏ đi.
Dương Kiến Nghiêm cũng rời khỏi nhà họ Chu, nhanh chóng trở về tìm Hứa Khinh
Tử.
Sau khi trở về, phát hiện mấy người Hứa Khinh Tử đều bình yên không xảy ra chuyện gì cả, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Dương Kiến Nghiêm, lúc nào thì chúng ta sẽ trở về?” Hứa Khinh Tử hỏi, vốn dĩ cô muốn đi từ lâu rồi nhưng vẫn bị kéo lại.
“Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nhà họ Ngô sẽ không làm khó chúng ta,
em quên Ngô Hải Thiên đã nói gì ở trong thư rồi sao? Cậu ấy bảo muốn em giúp đỡ con gái của Chiêu hộ nó, chúng ta vẫn chưa tìm thấy cô bé đó mà?”
“Đúng vậy, anh không nói thì em quên mất.” Lúc này Hứa Khinh Tử mới nhớ ra.
Nói là làm ngay, Hứa Khinh Tử lập tức đi tìm con gái của Chiêu.
Dương Kiến Nghiêm không đi cùng cô mà lại gọi Lang Hành.
Anh dặn Lang Hành phải thêm mấy người thay phiên nhau bảo vệ Hứa Khinh Tử,
sau đó lại bảo Lang Hành điều tra nhà họ Lâm giúp mình.
Một tiếng sau, Lang Hành cầm tư liệu đưa cho Dương Kiển Nghiêm.
“Đại ca, nhà họ Lâm này là nhà quyền thế đứng đầu phương bắc, có thực lực
không thể khinh thường”
Nước Chiêm chia làm hai nơi nam bắc cộng thêm một thủ đô.
Nếu nói nhà họ Trần là nhà đứng đầu nước Chiêm thì nhà đứng đầu phương bắc
chính là nhà họ Lâm.
Có thể tưởng tượng được đây cũng là một con quái vật khổng lồ. Chẳng trách Lâm Khiêm lại có giọng điệu lớn như vậy.
“Anh Dương, chúng ta kết thú với nhà họ Lâm sao?” Lang Hành hỏi.
“Không có chuyện gì” Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
Tuy nhiên đôi mắt anh híp lại.
Nhà họ Lâm thì sao chứ?