Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố An Lạc ở phương bắc. 

Sân bay bị phong tỏa, nhóm người Lâm Thiên Hoàng cau mày. Ông ta cúi xuống nhìn đồng hồ, hỏi: “Tiểu Nhị, đi hỏi nhân viên công tác một chút, vì sao máy bay đã đến nửa tiếng rồi mà vẫn chưa được lên máy bay?” 

“Nhị gia, tôi đã hỏi rồi, họ nói là nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên sân bay áp dụng lệnh giới nghiêm tạm thời, chỉ được vào chứ không được rời đi.” 

“Sao lại có chuyện đó chứ?” 

Lâm Thiên Hoàng đã sắp phiền muộn đến phát điên. 

Ông ta dự định sẽ đến thành phố trước tới nay, vì quân khu phía bắc bên kia khởi hành rồi. 

“Nhị gia, tôi nghĩ, chúng ta sẽ không thể rời khỏi đây trong một chốc lát được. Hay để tôi liên hệ với công ty của chúng ta, bảo họ sắp xếp, bao một chiếc máy bay riêng?” Tiểu Nhị nói: “Thế nhưng cần phải chờ đợi hơi lâu, công ty phải mất khoảng một tiếng đồng hồ để sắp xếp” 

“Đi thôi” 

Lâm Thiên Hoàng không muốn đợi nữa. Ban đầu ông ta nghĩ chỉ cần ra sân bay rồi bay thẳng đến thành phố, bây giờ xem ra quý mới biết phải chờ đến bao 

giờ. 

Nhưng đúng lúc chuẩn bị rời đi. 

Điện thoại của Lâm Thiên Hoàng đổ chuông. 

“Anh cả?”. 

Người gọi đến là trưởng tộc nhà họ Lâm, người anh cả mà ông ta bình thường không liên lạc mấy. 

“Quay về mau, có phải cậu đã gây ra chuyện gì rồi không?” 

“Có chuyện gì vậy anh?” 

“Trở về... ngay!” 

Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Thiên Phách đứt quãng không liền mạch, ông ta nói xong rồi cúp điện thoại.. 

“Trong nhà xảy ra chuyện rồi?” Lâm Thiên Hoàng cũng không ngu xuẩn, nghe giọng nói của anh cả là đã có thể cảm thấy có gì đó không ổn, ông ta vội vàng triệu tập mọi người quay về. 

Vừa về tới cửa, ông ta đã cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo u ám bao trùm, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy, nhưng ngoảnh đầu nhìn thì lại chẳng thấy gì. 

Hơn nữa, nhà cửa cũng vắng vẻ một cách lạ thường. Ngày thường trong sân lớn có rất nhiều nhân viên bảo vệ nhưng giờ đây lại không thấy một người nào cả. 

Ông ta vội vàng chạy đến phòng khách lớn. 

Một ông già tóc bạc đang hấp hối với một con dao găm đâm vào ngực. 

“Anh cả, có chuyện gì vậy? Anh không sao chứ!”. 

Lâm Thiên Hoàng vội vàng chạy tới, đỡ Lâm Thiên Phách dậy: “Anh cả, anh đừng nói gì, để em dùng nội lực ổn định lại vết thương của anh trước. Giờ em đưa anh đến bệnh viện” 

“Nhà họ Lâm... xong rồi.” 

Sự tuyệt vọng bao phủ ánh mắt của Lâm Thiên Phách. 

“Gì cơ?” Lâm Thiên Hoàng không hiểu. 

Nhưng, chưa kịp trả lời ông ta thì Lâm Thiên Phách đã phun ra một ngụm máu rồi cuối cùng gục sang một bên. 

“Anh cả!” 

Lâm Thiên Hoàng lớn tiếng gọi, nhưng không có hồi âm. 

“Là ai làm?” 

Đôi mắt Lâm Thiên Hoàng hừng hực lửa giận, ông ta ngửa đầu lên trời, hét: “Tìm nó cho tao!” 

Ông ta ra lệnh cho những người vừa từ sân bay trở về cùng mình đi lục soát khắp nhà. 

“Nhị gia đến đây đi” Một thanh niên vội vã cất tiếng gọi. 

Lâm Thiên Hoàng bước đến. Người thanh niên mở cửa phòng ngủ, trong phòng có hai mươi, ba mươi người đang ôm đầu ngồi xổm trên đất, họ đều là những người bình thường, không biết võ thuật trong nhà họ Lâm. 

“Đã xảy ra chuyện gì?” 

Lâm Thiên Hoàng kéo một người phụ nữ đứng lên, trừng đôi mắt đỏ hoe hỏi cô ta. 

“Nhị... nhị gia... nhà họ Lâm tiêu rồi” Người phụ nữ vô cùng kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy, lời nói đứt quãng: “Bảy bậc thầy của nhà họ Lâm đều chết hết rồi.” 

“Cái gì?” 

Lâm Thiên Hoàng sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK