Điều đó có nghĩa là, tất cả các địa điểm vui chơi giải trí của ông ta đều xong đời rồi. Ngành công nghiệp giải trí là ngành chính mà tập đoàn Thiên Phủ của ông ta tập trung vào, việc này khác nào là giết quách ông ta đi.
Rốt cuộc là sao thế này!
"Tôi nói rồi, tôi là chồng của Hứa Khinh Tử" "Rốt cuộc thì cậu là ai?" Trần Thiên Minh không cam lòng hỏi. Chỉ là chồng của Hứa Khinh Tử? Đánh chết ông ta cũng không tin.
"Ông nói với tôi, trên đời này có rất nhiều người, số mệnh đã định tôi không thể chọc vào, cậu có hiểu câu nói này không?"
Nghe thấy lời nói này của Dương Kiến Nghiêm, vẻ mặt của Trần Thiên Minh ngay lập tức trở nên khó coi.
Ông ta có mặt mũi nói có rất nhiều người người khác không thể chọc vào, bây giờ nghĩ lại, hóa ra ông ta lại chính là kẻ ngu ấy, chẳng khác gì nhìn xa trông rộng.
"Con người tôi đây thích khiêm tốn, nhưng ông thật sự khiến người ta chán ghét, tôi và ông không có thù hận, gia đình chúng tôi và ông không có thù hận, đúng không?"
Phịch! Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên Trần Thiên Minh quỳ trên mặt đất. Bụp bụp, bắt đầu quỳ lạy Dương Kiến Nghiêm. "Cậu Dương, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi!"
Giờ phút này, cho dù ông ta có ngu ngốc cỡ nào thì ông ta cũng biết người trẻ tuổi này có lại lịch cực kỳ kinh khủng.
ít nhất là không thua nhà họ Trần, hoặc có lẽ không hơn nhà họ Trần, nhưng cũng đủ để bóp chết Trần Thiên Minh.
Bây giờ ông ta hối hận rồi, cấu kết với Trần Thanh Hàm làm cái quần què gì chứ, bản thân chưa gặt hái được lợi lộc mà đã gây họa.
Để bây giờ chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, quỳ trước một người trẻ tuổi như vậy phải cần biết bao dũng khí chữ?
Nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác. Bởi vì Thiên Phủ là tâm huyết của ông ta, là mạng sống của ông ta.
Rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần tới ngày mai, Thiên Phủ sẽ biến mất khỏi thành phố, đây là kết quả mà ông ta không muốn nhìn thấy và không thể chấp nhận được.
So với việc để Thiên Phủ biến mất thì quỳ xuống xin lỗi dễ dàng chấp nhận hơn rất nhiều.
"Không đủ sâu sắc!" Dương Kiến Nghiêm lắc đầu.
"Tôi xin lỗi cậu Dương, tôi thực sự đã sai rồi. Ngày mai, không, tối hôm nay tôi sẽ đi gặp cô Hứa ngay, đi xin lỗi cô Hứa. Tổn thất của công ty Lam Thần trong hai ngày qua tôi sẽ bồi thường, tôi bồi thường gấp mười lần, không không không, tôi bồi thường gấp trăm lần."
Trần Thiên Minh rất biết điều, vội vàng nói. "Đã muộn như vậy, vợ tôi ngủ rồi". "Vậy thì ngày mai, cậu Dương nói lúc nào thì là lúc đó."
"Ngày mai đi." Dương Kiến Nghiêm đứng dậy, xoay người về phía cửa sổ kiểu Pháp.
Anh nhìn mặt biển bên dưới, cất giọng trầm thấp nói: "Từ độ cao cao như vậy, ông nói xem nếu người ta ngã xuống, liệu có thịt nát xương tan không nhỉ?"
Vừa nghe thấy điều này, khoé miệng Trần Thiên Minh run lên, cơ mặt cũng không ngừng run rẩy: "Có, có".
"Đừng lo lắng, tôi không phải là một kẻ giết người điên cuồng, tôi sẽ không giết người, nhưng có một số người sẽ đứng nhầm chiến tuyến, không cẩn thận cái là thịt nát xương tan".
"Vâng vâng vâng, cậu Dương nói đúng." "Muộn rồi, về ngủ đi." Nói xong, Dương Kiển Nghiêm liền xoay người rời đi. Mà Trần Thiên Minh vẫn ngồi liệt trên mặt đất, trên trán đầm đìa mồ hôi.
"Tổng giám đốc Trần, ông có sao không, tôi đỡ ông dậy." Hai cô gái vội vàng chạy tới đỡ Trần Thiên Minh.
Kết quả là Trần Thiên Minh đứng dậy mấy lần cũng không đứng dậy được, người ông ta không còn chút sức lực.
Ngày hôm sau, Hứa Khinh Tử dạy rất sớm. Cô đứng bên cửa sổ, vẻ mặt khó coi.
"Vợ à, sắp đến giờ rồi, sao em còn chưa đi làm?" Dương Kiển Nghiêm liếc nhìn cô và hỏi.
"Không cần thiết phải đi nữa" Hứa Khinh Tử cười khổ bất lực.
Hôm qua Trần Thiên Minh đã ra tay, việc công ty phá sản chỉ là vấn đề về thời gian.
Nói không chừng bây giờ, tòa án đã niêm phong đất của họ để bán đấu giá. "Mau đi đi em, nhỡ đâu hôm nay Trần Thiên Minh sẽ đến xin lỗi em thì sao?"