Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lam Linh, mẹ cũng sai rồi, sau này nhất định mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ không để cho người xấu tiếp cận con” Hứa Khinh Tử cam đoan với Lam Linh. 

"Không cần đầu mẹ, mẹ có công việc phải làm, tự Lam Linh cũng biết cẩn thận. Hơn nữa cho dù gặp phải người xấu Lam Linh cũng không sợ" 

"Vì sao lại không sợ hả?" 

"Bởi vì Lam Linh biết, bố sẽ đi cứu con, bố là anh hùng cái thế”. 

"Con gái ngoan” Nghe thấy câu nói này, trái tim Dương Kiến Nghiêm cũng tan chảy. 

Hứa Khinh Tử cười cười, sau đó nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm, trong ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, cô thấp giọng nói: "Bố cũng là anh hùng cái thế của mẹ" 

Dương Lam Linh quay về rồi, cả nhà bọn họ đều chìm đằm trong niềm vui sướng. 

Hôm nay Hứa Khinh Tử cũng không đi làm, Cao Xuân Lan đã mua rất nhiều thức ăn, trưa nay muốn ăn mừng một bữa. 

Trên bàn ăn, bọn họ đều rất tò mò về chuyện ở thành phố. 

“Thật ra, sự tình rất đơn giản” Có nhiều chuyện, Dương Kiến Nghiêm không muốn nói. 

“Mẹ, đừng hỏi nữa, chắc chắn không dễ dàng, nói ra con cũng khó chịu” Hứa Khinh Tử nói, hốc mắt đỏ lên. 

Cô biết bất kể Dương Kiến Nghiêm nói bình thản thế nào đi nữa, nhưng có thể đưa Dương Lam Linh từ nhà họ Ngô quay về, chắc chắn phải trả giá rất nhiều, vừa nghĩ đến đây cô liền đau lòng. 

“Không sao đâu Vợ” Dương Kiến Nghiêm suy nghĩ, chọn. vài chuyện có thể nói đẻ nói ra: “Thực ra chuyện này còn phải cám ơn em trai của em”. 

“Em trai của em?” Hứa Khinh Tử sửng sốt. 

“Cậu ấy đã để lại một bức thư, đưa cho em xem nhé” Dương Kiển Nghiêm lấy bức thư của Ngô Tiểu Thiện ra đưa cho Hứa Khinh Tử. 

Sau khi Hứa Khinh Tử đọc xong, im lặng rất lâu không nói gì. 

“Mẹ xem xem” Cao Xuân Lan cũng lấy bức thư qua, sau đó Cao Thúy Ngân cũng đọc ké một chút. 

Cả nhà đọc xong đều rơi vào im lặng. 

“Chữ khắc trên bia của em trai em, hy vọng em đến để đề chữ, em xem em có muốn đi không?” Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Khinh Tử nói. 

“Đi” Một hồi sau, Hứa Khinh Tử gật đầu: “Cậu ấy đã thả Dương Lam Linh ra, em đến đề chữ cho cậu ấy” 

Nhìn biểu cảm phức tạp của Hứa Khinh Tử, Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô. 

Anh biết, trong lòng Hứa Khinh Tử chắc chắn khó chịu, dù sao cũng là em trai ruột của cô, còn chưa được gặp mặt đã âm dương cách biệt. 

“Em không sao Dương Kiến Nghiêm, anh không cần lo lắng” Dường như Hứa Khinh Tử biết được nỗi lo lắng của Dương Kiến Nghiêm, cô cười nói. 

“Qua một thời gian rồi đi” Dương Kiến Nghiêm nói: “Mấy ngày nay em đều bị mất ngủ, hôm qua lại thức trắng cả đêm, nghỉ ngơi cho tốt vài hôm rồi đến đó”. 

“Vâng, em nghe theo anh” Hứa Khinh Tử gật đầu. 

Nói là muốn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, nhưng Hứa Khinh Từ dường như không hề nghỉ ngơi, ngược lại dồn hết tâm sức vào công ty. 

Vì muốn đến thành phố, chắc chắn phải mất mấy ngày, đến lúc đó công việc không thể đình trệ, vì vậy những việc nên làm đều phải làm trước. 

Hôm nay lúc đến bữa trưa, cô đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, trợ lý từ bên ngoài bước vào. 

“Tôn, có chuyện gì sao, sao vẫn chưa đi ăn cơm?” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của trợ lý, Hứa Khinh Tử đành phải lên tiếng hỏi. 

“Chị Khinh Tử, bên ngoài có một người phụ nữ lạ mặt 

muốn tìm chị, rất hung dữ, còn mang theo hai vệ sĩ, bảo vệ không ngăn được bọn họ, hiện tại đã lên đến nơi rồi”. 

“Hả?” Hứa Khinh Tử hơi giật mình: “Đối tác của chúng ta?” 

“Không phải, em cũng không quen, nghe giọng không giống như người Hải Kinh chúng ta, hay là chị Khinh Tử chị trốn trước đi?” Trợ lý nói nhỏ: “Người phụ nữ này lái xe Maserati, vừa nhìn là biết người không dễ chọc vào, có lẽ là đến kiểm chuyện, mà hai tên vệ sĩ của cô ta rất dữ tợn”. 

Hứa Khinh Tử còn chưa nói gì, cửa văn phòng đã bị đẩy mạnh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK