Sau đó cô ta tức giận quát Lâm Khiêm: “Các người quá khốn nạn!”
“Nói hay không nói tất cả đều do cô!” Lâm Khiêm không thèm để ý chút nào, tựa như đối với anh ta thì mạng người chỉ là cỏ rác.
Chu Ngọc Lam cắn răng do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng gọi cho Dương Kiến Nghiêm.
Kết quả điện thoại vừa bị cắt đứt một phút đồng hồ, Dương Kiến Nghiêm đã đi vào từ bên ngoài.
“Anh Dương?”
Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm đến nhanh như vậy, Chu Ngọc Lam bối rối.
“Tôi vốn có việc muốn tìm cô, đúng lúc nhận được cuộc gọi của cô” Dương Kiến Nghiêm liếc nhìn Lâm Khiêm một cái, nhưng cũng không để ý mà lại quay sang Chu Ngọc Lam nói tiếp: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Chu Ngọc Lam quỳ xuống đất nghe bịch một tiếng, sau đó bật khóc nói: “Anh Dương, xin lỗi anh, tôi không định gọi anh tới, nhưng mà ông nội lại ở trong tay anh ta.”
Nghe vậy, Dương Kiến Nghiêm mới đưa mắt nhìn Lâm Khiêm lần thứ hai.
“Xin chào” Lâm Khiêm cười tủm tỉm đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi là Lâm Khiêm, đến từ nhà họ Lâm ở phương bắc. Tiền Thiên Định là sư huynh của tôi”
“Tới báo thù?”
“Đúng vậy?” Lâm Thiên gật đầu, ngạo nghễ đứng chắp tay nhìn Dương Kiến Nghiêm: “Tôi nhận mệnh của chủ nhà đến đây tính sổ. Dương Kiến Nghiêm, anh giết người nhà họ Lâm, chết tiệt! Tuy nhiên, nể tình anh còn trẻ tuổi, lại vừa mới tiến đến cấp bậc thầy, gia chủ chúng tôi luyến tiếc tài năng, đặc biệt cho anh một cơ hội”
“Cơ hội gì?” Dương Kiến Nghiêm hỏi ngược lại.
“Từ nay về sau, anh đi theo nhà họ Lâm, chúng tôi có thể thao cho cái mạng nhỏ của anh. Hơn nữa anh còn có thể nhận được tài nguyên từ nhà họ Lâm chúng tôi” Lâm Khiêm kiêu ngạo nói.
Bốp!
Lời nói của anh ta vừa rơi xuống, một cái tát của Dương Kiến Nghiêm lập tức đánh vào gương mặt anh ta.
"?"
Lâm Khiêm che mặt mình.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh ta còn chưa kịp phản ứng.
Sau một lúc lâu, sự kiêu ngạo trên gương mặt biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ.
“Anh tát tôi sao?”
Bốp!
Dương Kiến Nghiêm lại tát thêm một cái nữa.
“Bảo tôi đi theo nhà họ Lâm? Các người xứng sao?” Dương Kiến Nghiêm cười nói: “Còn anh nữa, đến cảnh giới bậc thầy còn chưa tới mà dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Ai cho anh cái gan đó?”
Bị Dương Kiến Nghiêm tát liên tục hai cái, Lâm Khiêm đã rơi vào trạng thái tức giận cực độ.
Thằng nhóc này không sợ chết sao?
Còn dám hỏi ai cho anh ta cái gan đó?
Là nhà họ Lâm cho anh ta cái gan đó!
Anh ta chưa đạt đến bậc thầy thì thế nào?
Bậc thầy trong thiên hạ đều phục tùng anh ta.
Cũng bởi vì anh ta họ Lâm, điều này còn chưa đủ sao?
“Mày muốn chết à?”.
Hai mắt anh ta bùng lên lửa giận nhìn chằm chằm vào Dương Kiến Nghiêm, sau đó cắn răng nói: “Không cần mày đi theo nhà họ Lâm, bây giờ chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ để mày chết toàn thây, nếu không thì tao sẽ khiến cả nhà mày chết hết”
“Đáng chết” Trên mặt Dương Kiến Nghiêm không hề mang theo
chút biểu cảm nào, anh nói: “Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp gia đình tôi, anh chọn một kiểu chết đi”
"Ha ha ha!"
Nghe Dương Kiến Nghiêm nói xong, Lâm Khiêm không giận mà ngược lại còn cười, như thể nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.