Chương 92: Tôi vẫn cho bà ta cút
“Ông!”
Nhìn vẻ mặt không sao cả của người đàn ông, Cao Xuân Lan tức đến run người.
Từ lúc bắt đầu bà đã không biết phải nói với Khinh Tử thế nào, dù sao thì bà đã làm mẹ của cô hơn hai mươi năm, bây giờ đột nhiên nói với cô rằng, con không phải con mẹ, cũng không phải con của bố con.
Làm sao mà Hứa Khinh Tử chấp nhận được chuyện này đây. Cho nên bà gọi Dương Kiến Nghiêm tới trước, tính ổn thỏa nói chuyện này.
Nhưng ai mà biết, người đàn ông này đã gặp Hứa Khinh Tử ở cửa, nói chuyện này với cô luôn.
Sao bà có thể không tức giận cơ chứ.
Nhưng bà cũng chỉ có thể tức giận.
Giống như người đàn ông nói, bà làm gì được nào?
Đối mặt với người của thành phố, bà làm gì được nào?
"Mẹ, những gì ông ta nói là thật sao?" Thất phản ứng của Cao Xuân Lan, Hứa Khinh Tử ngây ngẩn cả người.
“Khinh Tử, mẹ không cố ý giấu con" Cao Xuân Lan không biết phải làm sao.
"Vợ, em đừng trách mẹ"
Dương Kiến Nghiêm cũng đi lên trước rồi nói.
"Này có là gì chứ."
Ai mà biết được Hứa Khinh Tử cực kỳ vui tươi cởi mở, thế mà cô lại ôm chặt Cao Xuân Lan, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đã hai mươi tám tuổi rồi, con cũng không phải trẻ con, trong lòng con có suy nghĩ. Trong lòng con, mẹ chính là mẹ ruột của con"
"Khinh Tử."
Vừa nghe được những lời này, Cao Xuân Lan nhoáng cái khóc luôn: "Con gái ngoan của mẹ"
"Tôi bảo này, các người khóc đủ chưa, tôi phải đưa Hứa Khinh Tử đi" Thấy hai người ôm nhau, người đàn ông họ Ngô nhíu mày khó chịu, ông ta đi lên trước, cắt ngang mọi chuyện.
"Chào ông, tôi sẽ không về nhà họ Ngô."
Hứa Khinh Tử nhìn người đàn ông, lắc lắc đầu, sau đó bình thản nói: "Đối với tôi mà nói thì mẹ tôi chính là Cao Xuân Lan, chồng tôi là Dương Kiến Nghiêm, em tôi là Cao Thúy Ngân, cho nên nhà của tôi ở Hải Kinh, ở đây"
"Cô chủ, tôi nghĩ là cô đã nhầm" Người đàn ông họ Ngô không để ý, ngược lại cười nhạo một tiếng: "Tôi tới đây, không phải tới để trưng cầu ý kiến của cô, tôi chỉ phụ trách đưa cô về thôi"
"Đưa tôi về làm gì?"
"Bà ngoại có rất nhớ cô."
"Nhớ tối?"
Rõ ràng là vừa nãy Hứa Khinh Tử đã nghe được câu chuyện xưa này rồi, cho nên cô khinh thường câu trả lời này: "Nhà họ Ngô các ông không phải là trọng nam khinh nữ sao? Thế mà lại nhờ tôi hả?"
"Cô chủ, cho dù cô có nói như nào, thì Lão thái quân đã nói rồi, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô về."
"Nếu tôi không về thì sao?"
"Vậy tôi phải đắc tội rồi."
"Tôi nói, đây là nhà tôi, có phải là ông đã coi trọng mình quá rồi không?" Dương Kiến Nghiêm nhướng mày nói.
"Nhóc con, chỗ này không có việc của cậu, tốt nhất là cậu đừng xen vào việc của người khác. Ông ta lắc đầu: "Tôi mong mấy người hiểu, mệnh lệnh của Lão thái quân là việc không thể trái."
"Tôi không đi." Hứa Khinh Tử chỉ có một thái độ này.
"Thế có phải nghĩ cho kỹ, trừ phi cô muốn mẹ cô, Cao Thúy Ngân, và cả chồng cô xảy ra chuyện?" Người đàn ông họ Ngô cười nói.
"Ông uy hiếp tôi?" Hứa Khinh Tử cực kỳ tức giận. "Cô hiểu như vậy cũng được".
"Được, tôi có thể về cùng ông, nhưng ông nói sự thật cho tôi biết, bọn họ chỉ nhớ tôi thôi à?" Có đánh chết Hứa Khinh Tử cũng không tin cái lý do này.
"Được, tôi có thể nói cho cô biết lý do" Ông ta nghĩ một hồi, giờ mới nói: "Cậu chủ, cũng chính là người em trai mà cô chưa từng gặp mặt, trái tim có vấn đề, cần thay tim, mấy năm nay bố mẹ cô vì bệnh mà qua đời, bây giờ chỉ còn lại cô và cậu chủ có thể kết hợp
Nghe được cái lý do này, Hứa Khinh Tử ngẩn người một lúc lâu.
"Ông nói cái gì?"
Cô mở to mắt: "Bởi vì cái này hả?"
Ngay cả Dương Kiến Nghiêm cũng phải bật cười.
Làm gì vậy?
Cậu chủ nhà ông là người? Vợ tôi thì không phải người hả? Trái tim cậu ta có vấn đề, cần thay tim, là muốn tim của vợ tôi hả? Cao Xuân Lan và Cao Thúy Ngân đều cực kỳ tức giận, vốn tưởng ông ta tìm đến là muốn cho
Hứa Khinh Tử nhận người thân, thì ra là có mục đích, quả thực là làm người quá tức giận.
Cao Xuân Lan tức giận nói: "Bởi vì cái này hả? Nhà họ Ngô các ông thật chẳng ra gì, tôi đã tưởng là bà cụ kia nhà họ Ngô nhớ cháu gái mình thật"
"Cao Xuân Lan, chú ý lời nói của bà!".
Người đàn ông họ Ngô hung hăng trừng mắt nhìn Cao Xuân Lan.
"Chính là vì nguyên nhân này, tất nhiên, các cô cũng có thể hiểu thành, Lão thải quân mong cô chủ nhận tổ quy tông"
"Nhận tổ quy tông đi tới chỗ chết sao?" Dương Kiến Nghiêm nói.
"Sẽ không chết" Người đàn ông họ Ngô cười cười, nói: "Khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển, sau khi thay tim cho cậu chủ, chúng tôi sẽ thay một trái tim bằng máy cho cô chủ, kỳ hạn là mười năm, sau mười năm, lại đổi một trái tim mới là được, nếu sống thị thì cũng không ít năm hơn người bình thường là mấy."
"Thế tại sao không cho cậu chủ nhà ông thay tim máy móc?" Dương Kiến Nghiêm chất vấn.
"Nực cười!"
Người đàn ông họ Ngô lạnh lùng cười: "Cậu chủ có thân giận gì? Người kế nghiệp tương lai của nhà họ Ngô, phải quản lý sản nghiệp hàng trăm nghìn tỷ đồng, thay một trái tim giả, lỡ như có gì bất trắc thì phải làm thế nào?"
"Tôi nói ông đúng là quá nực cười" Dương Kiến Nghiêm cảm thấy đầu óc người này không bình thường, đúng là có bệnh.
"Cậu nói cái gì?"
"Cậu chủ nhà ông là người, vợ tôi cũng là người, đúng không? Vậu chủ nhà ông không muốn thay tim giả, liền đổi cho vợ tôi? Dựa vào cái gì?"
"Chậc chậc!" Nghe Dương Kiến Nghiêm nói, người đàn ông bày ra ánh mắt coi thường, như thể ông ta đã nắm chắc mọi chuyện, ông ta nói với giọng trào phúng: "Lúc đến, tôi đã biết là các người khó chơi, người ở địa phương nhỏ là thế này, yên tâm, sẽ không bạc đãi các người đầu. Đến lúc đó Hứa Khinh Tử sẽ quay về nhà họ Ngô một lần nữa, trở thành người nhà họ Ngô.
Tài sản của nhà họ ngô, sẽ cho cô chủ một phần, tuy không bằng cậu chủ, nhưng ít nhất cũng phải được hai ba nghìn tỷ, số tiền này các người có kiếm cả đời cũng không kiếm được, cho dù là nhà họ Hứa, hai mươi năm cũng chưa kiếm được."
"Còn có cậu."
Người đàn ông nhìn Dương Kiến Nghiêm, gương mặt nở nụ cười cao ngạo: "Dương Kiến Nghiêm đúng không, tôi đã điều tra qua về cậu, nếu nói trong nhà cô chủ bây giờ, ai là người không có quyền phát biểu nhất thì chính là cậu, chẳng qua là một thằng được bao nuôi thôi mà, đến lượt cậu từ chối à?
Loại người như cậu tôi đã gặp nhiều rồi, chẳng phải là muốn tiền sao?"
Nói xong, ông ta ném một tấm thẻ ngân hàng xuống đất, trong lòng đã tính trước, như thể bắt chẹt Dương Kiển Nghiêm vậy, ông ta nói với giọng chắc chắn: "Trong thẻ này có sáu mươi tỷ đồng, số tiền này cho cậu, cầm tiền rồi cút xéo, ly hôn với cô chủ, Lão Thái Quân đã nói rồi, cho dù có chủ đổi tim, cũng sẽ không đồng ý cho kẻ vô dụng như cậu ở bên cô chủ."
Dương Kiến Nghiêm không nhúc nhích.
Thấy thế, người đàn ông lộ ra vẻ chế nhạo, khinh thường nói: "Sao nào? Chế ít hả? Cậu có làm hại đời cũng không kiếm được số tiền này đâu, hay là cậu sợ đến choáng váng rồi?"
"Sáu mươi tỷ à" Dương Kiến Nghiêm chậc chậc cười nói. "Nhiều lắm đấy, cầm tiền rồi cút đi." Người đàn ông cười khinh bỉ. Loại người giống như Dương Kiển Nghiêm, ông ta đã gặp nhiều rồi, cũng khinh thường nhất.
"Tôi chỉ nói với ông một lần"
"Cái gì?"
"Cầm thẻ của ông, mang theo người của ông, cút."
"Cậu nói gì?" Người đàn ông lập tức phẫn nộ: "Thằng ranh, tôi đã nói, nơi này không đến lượt cậu lên tiếng, tôi cho cậu số tiền này chỉ vì người nhà họ Ngô tôi bảo, cậu tưởng nhà họ Ngô chúng tôi không dám làm mạnh hả? Đến lúc đó đừng nói là tiền, rắm cũng không có"
"Vợ, em có về không?" Dương Kiển Nghiêm nhìn Hứa Khinh Tử rồi hỏi.
"Em không về" Hứa Khinh Tử cắn răng, lắc đầu.
"Vậy thì không về" Dương Kiến Nghiêm lại nhìn về phía người đàn ông: "Ông tự cút, hay để tôi ném ông ra?"
"Các người sẽ hối hận."
"Hối hận? Cho dù lão thải quân nhà các ông tới đây, tôi vẫn cho bà ta cút!"