Trên tầng hai, một người vừa uống rượu mừng vừa đứng tựa vào lan can, có vẻ rất hài lòng.
“Hai hôm nữa, tôi sẽ đính hôn, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích” Trong ánh mắt của Tiền Đức Vân không giấu nổi sự vui sướng, anh ta đã cho bố anh ta gặp Hứa Khinh Tử rồi, chính là người bạn đời số mệnh đã định của anh ta.
Sau khi kết hôn, sự nghiệp và cuộc đời của anh ta cũng sẽ bước vào thời kỳ đỉnh cao.
Tiền Đức Vân rất tin lời của bố anh ta, vì bây giờ bố anh ta rất giỏi giang, đến cả nhà họ Chu cũng có thể lật đổ được, rõ ràng chính là thần tượng của anh ta.
“Cậu Tiền, cô gái Hứa Kinh Tử kia sẽ đồng ý sao?” Trương Bắc đứng cạnh cũng tựa vào lan can, quay sang nhìn anh ta rồi thuận mồm hỏi: “Lúc vừa đưa tới, còn thấy nói là muốn tự sát.”
“Yên tâm đi cậu Trương”
Trương Bắc vỗ tay, trong căn phòng VIP ở tầng hai, một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc sườn xám dắt Hứa Khinh Tử bước ra.
“Tới đây”
“Tiền Đức Vân vẫy tay về phía Hứa Khinh Tử.
Điều khiến Trương Bắc kinh ngạc chính là Hứa Khinh Tử không hề phản kháng, cũng không làm ầmĩ, mà lại ngoan ngoãn bước đến.
“Hai ngày nữa, anh sẽ đính hôn với em, sau đó em sẽ là vợ của anh rồi, em có vui không?” Tiền Đức Vân nhìn Hứa Khinh Tử rồi cười nói.
Ánh mắt Hứa Khinh Tử chợt có một tia mơ màng vụt qua, nhưng vừa vụt sáng liền tắt, trong chốc lát, cô gật chỉ đầu nói: “Vui lắm”
"Ha ha!"
Nghe thấy vậy, Tiền Đức Vân bật cười ha ha, vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Hứa Khinh Tử.
Sau đó anh ta hơi rùng mình, dường như nhớ ra điều gì đó rồi từ từ rụt tay lại, tránh đi.
Cho dù là như vậy, nhưng Trương Bắc cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Phải biết rằng, khi vừa được đưa tới đây, Hứa Khinh Tử vô cùng kích động và ra sức phản kháng, cô còn nói muốn tự sát, mới có ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã “ngoan ngoãn” thế này rồi sao?
“Cậu Tiền, chuyện này là sao?”
Trương Bắc tò mò hỏi.
“Đưa cô ấy về trước đi” Tiền Đức Vân ngoảnh lại nói với cô gái mặc sườn xám: “Trang điểm cho xinh hơn một chút, hai ngày nữa, có rất nhiều khách đấy”
“Vâng thưa cậu chủ” Cô gái mặc sườn xám đưa Hứa Khinh Tử quay về.
Sau đó Tiền Đức Vân mới nhìn Trương Bắc, cười rồi giải thích rằng: “Đây gọi là trùng độc đào hoa”
“Cái gì?” Trương Bắc ngẩn người một hồi chưa phản ứng lại kịp.
“Đã đọc tiểu thuyết chưa, trùng độc thường có ở chỗ dân tộc Mèo, mà trùng độc đào hoa này chính là “độc” để thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ. Người bị trúng trùng độc sẽ say đắm người hạ trùng độc, nhưng cần có thời gian để ngầm, hai ngày cũng đã tạm tạm rồi, bây giờ Hứa Khinh Tử chẳng phải đã dần dần thay đổi rồi sao?
“Mẹ kiếp. Cậu Tiền, thật sự có cả thứ này sao?” Tiền Đức Vân nghe vậy thì ngẩn người.
“Đương nhiên, đích thân bố tôi đem thứ này về” Tiền Đức Vân cười tự đắc.
“Tôi cũng đã từng gặp người dân tộc Mèo, nhưng chưa từng nghe cái thứ trùng độc này” Trương Bắc rất tò mò.
“Cậu Trường, thế giới này rất rộng lớn, nói cho cùng, cậu chẳng qua chỉ là người bình thường” Tiền Đức Vân cười tít mắt, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo: “Sau này bố tôi sẽ đưa tôi đi xem phong cảnh của thế giới này nhiều hơn”
“Cứ chúc mừng cậu Tiền trước đã”
“Ha ha, khách sáo quá rồi, cậu Trương à, ngày kia cậu phải đưa bố cậu tới đấy” Bố của Trương Bắc là trưởng phòng khu quân sự, thân phận và địa vị cũng được coi là khác biệt, người của khu quân sự tới đây tham dự cũng giúp anh ta tăng thể diện.
“Cậu Tiền cứ yên tâm! Có thời gian, tôi bảo bố tôi đưa một đại đội tới phụ trách an toàn ở đây, bảo đảm sắp xếp cẩn thận cho cậu.”
Mà lúc này, khi bọn họ đang nói chuyện, cánh cửa khách sạn đóng chặt bỗng nhiên bị mở ra.
Mấy nhân viên phục vụ đưa hai người bước vào.
“Bác, Võ? Sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy hai người, Trương Bắc không kìm được kinh ngạc hỏi.
Nhìn kỹ lại, thấy trên mặt Ngô Nghĩa Hưng toàn là vết máu, Võ cũng bước khập khiễng.
“Sao hai người lại ra nông nỗi này?”
“Anh Trương, cậu Tiền, hai người nhất định phải làm chủ cho chúng tôi”
Võ uất ức đến nghẹn lời.