Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mấy chiếc xe cảnh sát có mười mấy cảnh sát mang theo súng bước xuống. 

Bên này vừa nói xong, xa xa bên kia đã có hơn mười chiếc Mercedes ngay ngắn chỉnh tề chạy tới. 

Đoàn xe dừng lại, một lão giả tóc hoa râm được người dìu đỡ chống quải trường đi tới. 

“Ngô Phong, có chuyện gì vậy? Còn bảo chú phải tự mình đến đây “Chú ba, cực khổ rồi.” Ngô Phong nói. “Chú mang đến cho cháu khoảng một trăm người”. Chú ba khoát tay. Trong xe Mercedes sau lưng, một đám đàn ông mặc đồ Tây, cầm cân điện đi xuống.

Xếp thành từng hàng ngang đứng ở phía trước. 

Trong nháy mắt, bao gồm cả mười mấy cảnh sát, còn có một đoàn người xấp xỉ một trăm, ước chừng là hơn trăm người. 

Dẫn đầu là Cục trưởng Trương. Một chú ba có mặt mũi ở thành phố này. Đây đều là người của Ngô Phong. Mạng giao thiệp mà ông ta lấy làm kiêu ngạo. “Chú Ngô, là thằng nhóc này đúng không? Nhìn xem cháu xử nó thế nào? Trần lấy côn điện từ bên hông ra tay với Dương Kiến Nghiêm. “Dừng tay!”. Ngô Phong ngăn cản Trần, sau đó nhìn Dương Kiển Nghiêm nói với vẻ kiêu ngạo: “Dương Kiến Nghiêm, cậu biết không? Cậu tới thành phố này là quyết định sai lầm nhất” 

“Cậu không đợi Vương Kim Siêng tới sao?” 

Rất hiển nhiên, Ngô Phong cho rằng Dương Kiến Nghiêm dám tới thành phố gây chuyện nhất định là ý vào Vương Kim Siêng ở Hải Kinh. 

“Tôi cho cậu biết, đừng nói là Vương Kim Siêng, hôm nay cho dù thị trưởng của Đông Hải tới đây thì cũng phải nói chuyện khách sáo với tôi!”. 

Ngô Phong nhấn mạnh, sắc mặt âm trầm: “Quỳ xuống! Quỳ xuống thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu!” 

“Tôi còn tưởng rằng người tới sẽ là người nhà họ Ngô” Dương Kiển Nghiêm lắc đầu. 

“Cậu nói cái gì?” Ngô Phong sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên nói: “Đối phó với loại người như cậu mà cần nhà họ Ngô phải ra tay sao? Chỉ với sức của bố mày là đủ rồi.” 

“Có mấy người này thôi à? Ông nói sẽ cho tôi nhìn thấy bản lĩnh của ông, vậy mà chỉ có từng này thôi sao?” 

Lời vừa rơi xuống, từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng nổ vang. Ba chiếc Jeep màu xanh lá cây chạy nhanh đến. 

“Dương Kiển Nghiêm, người của cậu tới sao? Con bài chưa lật lớn nhất hay là Vương Kim Siêng thế? Nhưng mà cho dù chính ông ta tới thì đã sao?” 

Sau khi nhìn thấy Ngô Phong không khỏi cười khẽ. 

Nhưng đến lúc cửa xe mở ra, người xuống xe cũng không phải Vương Kim Siêng mà là hai mươi người mặc quân phục. 

Dẫn đầu là Côn Lăng Thiên và Lang Hành. 

Sau khi người của Côn Lăng Thiên tới, anh ấy chợt nghe Dương Kiển Nghiêm nói, từ quan ngoại đi thẳng đến khu mộ. 

“Ôi, hoá ra là quân nhân” 

“Cục trưởng Trương, ông còn dẫn theo người của quân khu sao? Thật là lợi hại, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ông Ngô Phong cười cười nói với Cục trưởng Trương. Có được người bạn thân này thật là xứng đáng, quả nhiên quen biết người trong quân khu rất có thể diện” 

“Không phải tôi” Cục trưởng Trương ngơ ngác. “Hả? Vậy bọn họ là ai?” Ngô Phong có chút ngây người. 

“Các người ở đây làm gì? Chỗ này đang thi hành công vụ! Người không phận sự không được vào đây!” Người của Cục trưởng Trương cũng đã kéo dây ngăn cản, thấy đám người Côn Lăng Thiên đi tới thì lập tức tiến lên trước lạnh lùng xua đuổi. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK