"Cậu đương nhiên không sợ... Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?".
Nói thật lòng, đến bây giờ Chu Hào cũng không biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến nhiều người như vậy.
"Nhà họ Ngô ở thành phố, giết con gái của tôi, tôi đến lấy mạng của toàn bộ nhà họ Ngô." Dương Kiến Nghiêm nói.
"A?"
Chu Hào lập tức sững sờ, sau đó cười khổ: "Nhà họ Ngô này, như vậy chẳng phải muốn chết sao"
Nhà họ Ngô ở thành phố, Chu Hào đương nhiên biết.
"Cậu Dương, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nhất định không được kích động, nếu như anh giết cả nhà họ Ngô thì sẽ bị bên trên chú ý, anh muốn bị truy nã toàn quốc ư? Đặc biệt là còn phải ra nhiều quân nhân như vậy, anh sẽ là tội nhân thiện cổ anh có biết không?"
"Tội nhân thiện cô? Ha ha, tôi không hề để ý" Dương Kiến Nghiêm cười cười.
"Cậu Dương, rút quân đi, chuyện của con gái anh, tôi có thể giải quyết, nhất định sẽ khiến nhà họ Ngô cho anh một câu trả lời hài lòng."
"Tôi không muốn thứ gì hết, tôi chỉ muốn toàn bộ nhà họ Ngô chôn cùng"
"Anh tội gì phải khổ như vậy?" Chu Hào cười gượng: "Anh biết, loại chuyện này, tôi không thể để nó xảy ra ở nước
Chiêm"
"Cậu Dương, rút quân đi" Chu Hào nói tiếp. "Không được". "Vậy thì đắc tội rồi, ra tay!"
Chu Hào phất tay, lại có một đội quân nhân xuống xe, vây nhốt Dương Kiến Nghiêm chặt chẽ.
"Cút!"
Dương Kiến Nghiêm hừ lạnh một tiếng, dành thế chủ động ra tay, bước nhanh một bước, tốc độ cực nhanh, Chu Hào căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.
Sau đó phun ra một ngụm máu.
Đợi đến khi hồi phục tinh thần Dương Kiến Nghiêm đã đạp một chân lên ngực ông ta.
"Binh vương thủ đô, danh không xứng với thực" Dương Kiến Nghiêm cúi đầu nhìn Chu Hào bị anh đạp dưới chân, lạnh lùng nói.
"Khụ, khu" Chu Hào bất đắc dĩ cười gượng. Tài nghệ không bằng người, ông ta cũng rất bất lực.
Ông ta không nghĩ tới, chỉ một chiêu liền bại trong tay Dương Kiến Nghiêm.
"Ông còn ngăn cản tôi, tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!" Dương Kiến Nghiêm bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời đi.
Đến khi Chu Hào đứng lên đã bị đám người của Công Lăng Thiên giam giữ lại.
"Chu Hào, ông không ngăn nổi chúng tôi đâu, chuyện này căn bản không có liên quan gì đến ông, ông không cứu được nhà họ Ngô đầu" Côn Lăng Thiên nhìn chằm chằm Chu Hào
nói: "Nếu như ông tiếp tục ngăn cản, vậy trước tiên qua cửa của tôi trước, nếu như ông có thể vượt qua thì tôi sẽ thả ông đi."
"Chuyện này sao có thể
Đối mặt với Côn Lăng Thiên, Chu Hào không hề có một chút khí thế kiêu ngạo nào.
Người đứng đầu nước Chiêm, chiến thần Côn Lăng Thiên, đây chính là một huyền thoại trong quân đội, đến một chút dũng khí phản kháng ông ta cũng không có.
Mà giờ khắc này. Trong hội quán Chu Công thành phố.
Đang có một tiệc rượu, bữa tiệc này do nhà họ Ngô tổ chức.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô bệnh nặng lâu ngày, gần đây rốt cuộc có chuyển biến tốt vì thế nên mở tiệc mời các nhà có tiếng ở thủ đô đến chung vui.
"Tổng giám đốc Ngô, thân thể của bà cụ dạo này có tốt không?"