Vậy là cô bé chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm.
"Bố! Bố đến rồi!”.
"Lam Linh, con gái ngoan, để bố xem nào, con không sao chứ?” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đến phát điên, đến bây giờ anh vẫn không dám tin.
Mặt anh không ngừng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh.
"Bố, bao lâu rồi bố không cạo râu hả?” Lam Linh tủi thân nói.
"Lam Linh, bố đến trễ, khiến con phải chịu ấm ức rồi”
Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh không muốn buông tay. Không có chuyện gì khiến anh vui vẻ hơn so với chuyện Lam Linh còn sống.
"Lam Linh không ấm ức" Lam Linh lắc đầu. "Lam Linh có sợ không?"
"Lúc đầu con hơi sợ, hôm qua cái chú xấu xa kia trói con trên giường rồi đẩy con vào một căn phòng màu trắng, có điều sau đó thì không sợ nữa” Lam Linh giải thích.
"Vì sao vậy?”
"Bởi vì người ở trong căn phòng màu trắng là cậu của Lam Linh. Bố, có phải là cậu chết rồi không?”
"Hả? Sao con lại nói như vậy?”
"Sắc mặt của cậu rất xấu, cậu còn nói Lam Linh rất đáng yêu, sao cậu có thể dùng mạng của Lam Linh để đổi lấy
mạng sống của mình được chứ. Cậu nói như vậy có phải là vì cậu sắp chết không?”
Lam Linh còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện con bé không thể hiểu cho nên chỉ có thể nói ra một cách đại khái, mơ hồ.
"Cậu không chết, cậu chỉ đến một nơi rất xa thôi” Dương Kiến Nghiêm muốn dẫn Lam Linh đi nhưng lại bị cô giáo Hà kia ngăn cản bởi bà cụ giao người cho cô ta, bây giờ người bị dẫn đi là do cô ta thất trách.
"Các người không thể đi." "Tôi là bố của đứa bé, tôi dẫn Lam Linh đi, cô vẫn còn
muốn ngăn cản sao? Dương Kiến Nghiêm quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta. Lúc này ánh mắt của anh lạnh như băng, doa cô ta sợ hãi đến mức co rụt lại, nói lí nhí trong cổ họng: "Tôi tối tôi.”
"Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất tốt, không chấp nhặt với cô. Chúng ta đi thôi.”
Dương Kiến Nghiêm dẫn Lam Linh rời đi, người phụ nữ này cũng không dám ngăn cản. Sau khi rời khỏi đó, Dương Kiến Nghiêm bảo Côn Lăng Thiên dẫn Lam Linh đi trước, sau đó một mình gọi Ngô Phong đến.
“Cậu... Cậu Dương”.
Một mình đối mặt với Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt của Ngô Phong lộ vẻ sợ hãi, khi nói chuyện giọng cũng run rẩy.
"Cậu chủ nhỏ nhà anh tên là gì? "Ngô Hải Thiên." "Cậu ta từ chối dùng trái tim của Lam Linh đúng không?”
"Đúng vậy." Ngô Phong rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào Dương Kiển Nghiêm, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ nhỏ đến chết cũng không đồng ý dùng trái tim của Lam Linh, cuối cùng bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất nên đã qua đời rồi”
“Tôi biết rồi” "Cậu Dương, tôi có thể đi chưa?”
"Bố"
Đúng lúc này, Lam Linh kéo tay Côn Lăng Thiên đi tới. "Làm sao vậy Lam Linh?"
"Đột nhiên con nhớ ra, ngày hôm qua khi con rời đi, cậu có đưa cho con một bức thư, nói con đưa cho mẹ” Trong tay Lam Linh cầm một lá thư.
Dương Kiến Nghiêm nhận lấy bức thư, mở ra.
"Chị gái thân mến, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chị, cũng có thể đây chính là quan hệ máu mủ tình thâm.
Nhà họ Ngô trọng nam khinh nữ nên chị mới bị đem đi cho người khác, những năm này chị chịu khổ rồi. Có lẽ là đây báo ứng của nhà họ Ngô bởi ngoài em ra, bốn người con trai của bà nội đều sinh con gái, mà em thì lại sắp chết rồi.
Em sợ chết lắm nhưng khi em biết họ muốn dùng trái tim của chị để đổi lấy mạng sống của em, em đã cự tuyệt. Nhà họ Ngô và bố mẹ đã nợ chị rất nhiều, nếu lại dùng mạng của chị để đổi lấy mạng của em thì người hay thần cũng sẽ tức giận. Cho dù em có sống tiếp thì cả đời này trong lòng cũng bất an. Cho nên em lựa chọn thản nhiên đối mặt với cái chết. Bà nội mắng em là mềm lòng, nói em không có khí phách của một người đàn ông nhưng em cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt cả.