Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hải Quân chết rồi. Trương Nhất Minh cũng chết rồi. Hứa Thu Hân biết, người tiếp theo chắc là mình rồi. 

Nhưng Hứa Thu Hân sợ, cô ta tưởng mình đã không còn biết cái gọi là sợ nữa, dù sao thì cô ta đã chẳng còn gì, chân trần không sợ đi giày, cho nên cô ta mới dám xúi giục Trương Nhất Minh bắt cóc Lam Linh. 

Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy hai người chết trước mặt mình, Hứa Thu Hân sợ rồi. 

"Anh... có thể không giết tôi không..". 

Cô ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong ánh mắt sợ hãi còn lóe lên một tia hy vọng. 

Cô ta mong rằng Dương Kiển Nghiêm nghĩ đến chuyện cô ta là người nhà họ Hứa mà tha cho mình. 

"Không được". 

Thế mà câu trả lời của Dương Kiển Nghiêm đã khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng. 

"Dương Kiến Nghiêm" 

Hứa Thu Hân ừng ực nuốt khan một ngụm nước bọt, cơ thể run run: "Tha cho tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tìm Hứa Khinh Tử và anh để gây sự nữa, sau này tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt hai người, được không? Cho tôi một cơ hội" 

"Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội". Dương Kiến Nghiêm nói: "Cô là em họ của Khinh Tử, cho 

dù cô từng làm chuyện gì, thì cuối cùng tôi vẫn tha cho cô." 

Ban đầu là gây sự ở nhà, sau đó là sau khi ngồi tù, tôi vẫn tha cho cô. 

Đúng là Dương Kiến Nghiêm đã cho cô ta rất nhiều cơ hội. 

"Thậm chí, nếu chuyện lần này, là người khác, tôi vẫn sẽ nể mặt Hứa Khinh Tử mà cho cô một cơ hội nữa" 

Dương Kiến Nghiêm nói: "Nhưng mà, cô ngàn sai vạn sai, cô ngàn lần vạn lần không nên, không nên đánh chủ ý lên Lam Linh" 

Ánh mắt Dương Kiến Nghiêm lạnh nhạt, giống như một pho tượng thần chết, hơi thở lạnh như băng trên người anh phát ra làm cho người khác hít thở không thông. 

Dương Lam Linh. Chính là vảy ngược của Dương Kiến Nghiêm. 

Không người nào biết, đối với Dương Kiến Nghiêm thì Lam Linh có ý nghĩa như thế nào. 

Từ lúc trước, khi anh bị Trần Phi Lan đuổi ra, thế giới của anh đã mất đi ánh sáng. Từ lúc anh biết cả nhà họ Dương đều đã không còn, thế giới của anh hoàn toàn lâm vào tối tăm. 

Nếu như nói sau này gặp được Hứa Khinh Tử, cô mang tới ánh sáng cho anh, vậy phải biết rằng sau khi mình có một cô con gái, Dương Lam Linh chính là mặt trời của anh. 

Rời khỏi Hải Kinh, năm năm ra nước ngoài, không ai biết anh đã trải qua những gì mới thành lập được Điện chiến thần sau này. 

Trong những ngày tối tăm mịt mù đó, anh đã từng cảm nhận nỗi tuyệt vọng vô số lần. 

Chống đỡ anh đi đến sau này, ngoại trừ mối hận trong lòng với Trần Phi Lan ra, còn có Lam Linh. 

Anh biết, Lam Linh ở Hải Kinh xa vạn dặm đang đợi anh trở về. 

Đây là tín ngưỡng của anh. Là vảy ngược. 

của anh. Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết. Ai cũng không ngoại lệ. "Cô treo cổ tự tử, có thể chết đẹp" 

Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Thu Hân với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một tí tình cảm nào. 

Nhìn ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Thu Hân đột nhiên bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK