Chương 62: Gieo gió gặt bão
Chắc chắn là Hứa Thu Hân tiêu đời rồi.
Tìm cả ngày cũng không có luật sư nào chịu nhận vụ kiện của cô ta.
Này thì cũng bỏ đi, với cô ta muốn tìm quan hệ ở quan trường cơ.
Nhưng gia đình Triệu Kính Vũ, người mà có khả năng giúp được cô ta nhất, lúc này lại nói cho cô ta biết, Dương Kiến Nghiêm lại là hội trưởng của thương hội nước Chiêm?
"Dương Kiến Nghiêm lại là hội trưởng của thương hội nước Chiêm?"
Hứa Thu Hân hồn bay phách lạc đưa tin tức từ nhà họ Triệu về nói với Hứa Đức Minh.
Mà sau khi có được thông tin này, Hứa Đức Minh cực kỳ kinh ngạc.
Không chỉ ông ta!
Trong phòng khách nhà họ Hứa, tất cả mọi người trực hệ đều có mặt, sau khi nghe được tin tức này, bọn họ đều thảng thốt, há hốc miệng, nói không nên lời.
"Hồ đồ!"
"Hồ đồ mà!"
Hứa Đức Minh nói hai câu hồ đồ liên tiếp.
Hối hận vỖ vào đùi mình.
"Ta phải nghĩ ra từ lâu mới đúng!"
Hứa Đức Minh tiếc hận nói.
Ở Hải Kinh, nhà họ Hứa bọn họ là cải rắm gì?
Giống như chuyện thành lập thương hội nước Chiêm, bọn họ chỉ là nghe nói, hoàn toàn không có trình độ để tiếp xúc tới, cũng không biết hội trưởng hội trưởng là người nào.
Cho nên, những chuyện lớn chân chính, thay đổi thất thường, nhà họ Hứa bọn họ không có năng lực tiếp xúc tới.
Đồng dạng, tuy Vương Kim Siêng bị điều tra và giám sát, nhưng họ chỉ tiếp xúc được tin bị điều tra và giám sát thôi, họ không biết, sau đó sản nghiệp của Vương Kim Siêng người ta đã được khôi phục lại rồi.
Cũng chính vì vậy, họ mới ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng chỗ dựa của Dương Kiến Nghiêm đã sụp đổ, và làm ra chuyện phải hối hận như bây giờ.
"Thì ra, chỗ dựa của Dương Kiến Nghiêm không phải là đám người Vương Kim Siêng"
Đến tận giờ phút này, đám người nhà họ Hứa mới hiểu ra,
Hóa ra, Dương Kiến Nghiêm người ta mới là núi dựa của Vương Kim Siêng.
"Cao Xuân Lan tới mời chúng ta tham gia sinh nhật của nó, đúng là đơn thuần muốn cải thiện quan hệ"
Hứa Đức Minh sắp khóc đến nơi rồi.
Nếu lúc đó mà đồng ý, bây giờ bọn họ đã là người một nhà hòa hiếu rồi.
Hơn nữa, nhà họ Hứa còn có một đứa con rể là hội trưởng của thương hội nước Chiêm.
Vậy tương lai, chẳng phải là nhà họ Hứa sắp một bước lên trời à?
Nhưng tất cả những điều này đều không xảy ra!
Mọi thứ đều không xảy ra!
Hứa Đức Minh tức!
Ông ra rất tức giận!
Bóp!
Ông ta tát một cái bạt tại lên mặt Hứa Thu Hân.
"Đứa cháu khốn nạn này! Đều tại cháu đấy!"
Đúng thế, nếu không phải vì Hứa Thu Hân nhao nhao chê Cao Xuân Lan, nghĩ người ta tới để nịnh bợ thì bây giờ nhà họ Hứa bọn họ đã có một tương lai sáng lạn rồi.
Bị ông nội tát một cái, Hứa Thu Hân không cãi, ánh mắt dại ra.
Bởi vì ông nội nói đúng.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta giống như một con hề, ở trước mặt gia đình Dương Kiến Nghiêm, cô ta như một con hề vậy.
Ha ha!
Cô ta bật cười, chỉ có điều nụ cười có hơi điên khùng.
Cười rồi cười, sau đó cô ta liền quỳ trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.
"Bố, bố đừng trách tội Thu Hân nữa, Thu Hân cũng không cố ý" Một người phụ nữ bước lên trên, nhẹ nhàng vuốt lưng Hứa Thu Hân.
"Đều là người một nhà, chuyện này Dương Kiến Nghiêm sẽ không làm quà tuyệt đâu nhỉ? Tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân, chúng ta còn quan hệ huyết mạch đấy"
"Đúng thế, tốt xấu gì thì trong người Hứa Khinh Tử cũng chảy dòng máu của nhà họ Hứa chúng ta."
"Nếu anh ta mà tống chị Thu Hân vào tù thật, thế thì anh ta đúng là một con súc vật, sao lại có thể tổng em họ của mình vào tù cơ chứ?"
Những người khác trong nhà cũng phụ họa theo.
Ông một câu tôi một câu, cứ như thể từ đầu đến cuối, phạm sai lầm là Hứa Khinh Tử hết, bọn họ mới là kẻ đáng thương nhất.
"Ha ha. Hứa Đức Minh cười khổ: "Bây giờ các người nói những cái này thì có tác dụng gì? Nói những cái này làm gì? Trước kia sao các người lại đối xử với nhà Dương Kiến Nghiêm như vậy?"
Vừa nghe thấy câu này, người nhà họ Hứa lập tức cúi thấp đầu, không nói một lời.
Rõ ràng là bọn họ cũng biết mình đuối lý.
"Nhưng mà, bất kể nói thế nào thì chúng ta cũng chảy chung một dòng máu, hay là đi tìm Hứa Khinh Tử rồi cầu xin tha thứ nhỉ?" Có người yếu ớt nói.
"Hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm Khinh Tử thôi, cầu xin cho thành khẩn, hy vọng con bé niệm tình là người trong nhà, bỏ qua cho Thu Hân."
Cứ thế, Hứa Đức Minh đích thân dẫn Hứa Thu Hàn đi tới nhà Dương Kiển Nghiêm. Nhưng trong nhà không có ai.
Vì thế bọn họ lại tới công ty.
Nhưng sau khi tới công ty, họ mới biết, Hứa Khinh Tử cũng không ở công ty.
"Giám đốc Hứa đâu?" Hứa Đức Minh khó hiểu hỏi.
"Xin lỗi, giám đốc Hứa đã đi Nam Hòa rồi, tạm thời còn lâu mới về." Lãnh đạo quản lý tạm thời và giải quyết việc chung nói.
"Ông nội, ông gọi điện cho chị Khinh Tử đi?" Một chàng trai nói.
"Cháu tưởng ông chưa gọi hả? Ông gọi mãi nhưng không liên lạc được, ông mới đích thân đi tìm con bé" Hứa Đức Minh lắc đầu.
"Vô ích thôi!"
Hứa Thu Hân cười khổ: "Nhà bọn họ cố tình tránh chúng ta, bọn họ đã đoán được trước là chúng ta sẽ tìm bọn họ"
Đang nói thì bên ngoài có mấy chiếc xe tòa án đỗ ở cửa.
Người dẫn đầu chính kiểm sát trưởng Trường, anh ta đi thẳng tới đây, đi tới trước mặt Hứa Thu Hân.
Anh ta giơ lệnh bắt giữ ra trước mặt Hứa Thu Hân.
"Chào cô, Hứa Thu Hân. Đây là lệnh bắt dữ của cô, bây giờ mời cô phối hợp đi cùng chúng tôi để tiếp nhận điều tra"
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của kiểm sát trưởng Trường, Hứa Thu Hân mặt xám như tro tàn.
Cô ta nói với vẻ mặt khô khốc: "Tôi tiếp nhận điều tra"
"Trong thời gian điều tra, cô vẫn có thể mời luật sư" Kiểm sát trưởng Trương nói.
"Không cần đầu" Hứa Thu Hân lắc đầu.
Bởi vì cô ra biết, trước không nói đến chuyện không luật sư nào chịu nhận vụ kiện của cô ta.
Cho dù có nhận thì làm sao chứ?
Luật sư của Dương Kiển Nghiêm là Trần Thanh Hoa, cô ta không tí một tí phần thắng nào.
Hơn nữa cho dù bỏ qua hết thảy, cho dù không có Trần Thanh Hoa!
Bầu giờ sau khi biết Dương Kiến Nghiêm là hội trưởng của thương hội nước Chiêm, cô ta đã mất sạch ý niệm phản kháng.
Giống như con kiến đấu với con voi, không cần phải phản kháng.
Nhưng cô ta rất không cam tâm.
Cô ta không cam tâm chuyện bản thân sắp phải ngồi tù.
"Tôi không cam tâm!"
Cô ta quỳ trên đất.
Khóc nức nở. Trên trời có tiếng sấm vang dội, cơn mưa to rầm rầm rơi xuống. Tiếng sấm và tiếng mưa, bao phủ tiếng khóc của cô ta. Cùng lúc đó, tiến về phía trước đi tới Nam Hòa, Cả nhà Dương Kiến Nghiêm ở bên trên.
"Tôi nói này mọi người tới Nam Hòa làm cái gì?"
Dương Kiến Nghiêm có hơi cạn lời.
Anh phải tới Nam Hoa, là vì chiến thần Côn Luân đã liên lạc với anh, nói là có chút chuyện cần giúp đỡ.
Dương Kiến Nghiêm biết lần này chiến thần Côn Luân về Hoa Dương là có nhiệm vụ, mấy hôm trước cũng đã nói rồi, anh em cần giúp đỡ, tất nhiên anh không thể thờ ơ đứng ngoài rồi.
Nhưng sau khi Dương Kiến Nghiêm nói muốn tới Nam Hòa, mấy người Hứa Khinh Tử cũng muốn đi.
"Làm sao, đi cùng anh thì sao nào" Hứa Khinh Tử trợn trắng mắt: "Chỉ cho anh đi, không cho chúng em đi hả"
Cuối cùng, Hứa Khinh Tử bổ sung: "Mẹ nói, bà ấy cũng muốn về thăm, về thăm bà ngoại."
"Anh rể, anh không muốn chúng em đi cùng, không phải là muốn đi tán gái đấy chứ?" Cao Thúy Ngân mỉm cười trêu đùa nói.
"Anh dám!"
Kết quả Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói gì, Hứa Khinh Tử đã hừ rồi nói: "Nếu anh dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, em sẽ... em sẽ dẫn Lam Linh đi xuất gia"
"Bà xã, anh nào dám, yêu mình em còn không kịp đây này." Dương Kiến Nghiêm ngượng ngùng cười.
"Hừ, dẻo mồm dẻo miệng, ra ngoài năm năm, đoán chừng anh đã lừa được không ít cô gái nhỉ" Hứa Khinh Tử hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt thì rất là hài lòng.
Cả nhà đang ở đây xàm xí.
Dương Kiển Nghiêm nhận được một cuộc điện thoại.
Nội dung trong điện thoại rất đơn giản.
"Hứa Thu Hân, bị phạt hai mươi năm tù"
"Ai gọi tới vậy?"