Sau khi được người khác giới thiệu, trên mặt Trương Bắc đầy vẻ tự hào, thực tế thì bối cảnh và thân phận của cậu ta cũng đủ để cậu ta kiêu ngạo rồi.
“Sao vậy, bây giờ cậu còn dám nói, chiến thần Côn Lăng Thiên là do cậu tìm đến thành phố không?” Trương Bắc nhìn Dương Kiến Thần nói.
“Đương nhiên”
“Cậu.” Trương Bắc phẫn nộ: “Nhóc con, bố tôi mời mấy lần đầu không gặp được, cậu nói cậu mời đến, so với bố tôi, thậm chí so với tôi, cậu cảm thấy thân phận của cậu có thể mời được chiến thần Côn Lăng Thiên đến thành phố sao?”.
“Anh Bắc, anh phí lời với tên đần này làm gì” Thấy Trương Bắc nghiêm túc như vậy, nhiều người nhà họ Ngô bắt đầu khuyên giải.
“Đúng rồi anh Bắc, nhóc con này muốn nói mấy lời đó để làm màu thôi, kết quả lôi chiến thần Côn Lăng Thiên người ta ra, tôi thấy thậm chí cậu ta còn không biết chiến thần Côn Lăng Thiên là ai, nếu biết là ai thì có lẽ đã không dám nói mấy câu như vậy rồi”
Võ cũng châm chọc cùng: “Đúng rồi anh Bắc, anh đừng nghiêm túc, không đáng, ai mà chẳng biết làm màu, tôi còn nói Ngọc Hoàng Đại Đế là em trai tôi cơ mà”
Câu này vừa thốt ra, một trận cười to lại vang lên.
“Rất buồn cười à?” Dương Kiển Nghiêm nhắc lại lần nữa.
“Tôi nói đến chuyện Côn Lăng Thiên, chỉ để nói cho các người biết, tôi không dễ động vào, cho nên nhà họ Ngô các người đừng kiếm chuyện với vợ tôi mà tự tìm phiền phức”
“Yo yo yo, tức giận rồi, nói đến chân thật như vậy, vậy cậu gọi chiến thần Côn Lăng Thiên ra đi, cậu có thể gọi ra thì chúng tôi tin”
“Trễ lắm rồi, mai đi.” Dương Kiến Nghiêm nghĩ nghĩ nói.
Kết quả nghe đáp án này của Dương Kiến Nghiêm, mọi người ngay lập tức đều bật cười, ồn ào mắng anh ngu ngốc.
Không gọi được thì không gọi được còn dùng cái lí do dởm trễ lắm rồi” này.
“Vậy ngày mai gặp”
Dương Kiển Nghiêm không nói nhiều nữa, định rời đi.
“Dương Kiến Nghiêm, Hứa Khinh Tử và Lam Linh phải quay về nhà họ Ngô, mà cậu không có tư cách vào nhà họ Ngô tội, điều kiện tôi cho cậu rất tốt với cậu, về suy nghĩ cho kỹ, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”
Lúc Dương Kiến Nghiêm ra khỏi cửa, tiếng bà cụ vẫn vang lên sau lưng.
“Đúng là cái đồ thiểu năng”
Thấy Dương Kiến Nghiêm ra cửa, tiếng cười cợt châm biếm của mấy người nhà họ Ngô cứ mãi không tan.
Mà trong đám người, chỉ có mình Ngô Phong mặt túa ra mồ hôi lạnh, nhìn đám người xung quanh như nhìn đám hề.
“Các người mới thiểu năng đó.”
“Sao rồi?”