“Ức hiếp người quá đáng!”
Từng thớ cơ trên gương mặt già nua của Lâm Thiên Hoàng run lên, lời của Dương Kiến Nghiêm thật khiến ông ta tức điên.
Đã giết cháu trai của ông ta còn hỏi ngược lại ông ta rằng làm gì được tôi?
Dương Kiến Nghiêm chẳng hề quan tâm, ít nhất thì bây giờ cả trăm người nhà họ Lâm sẽ không dám làm càn trong thành phố này.
“Tôi rất tiếc về cái chết của cháu trai ông”.
Dương Kiến Nghiêm nói một cách bình tĩnh: “Nhưng cậu ta đáng chết, anh ta đe dọa tính mạng của gia đình tôi nên tôi không thể tha thứ, tôi chở xác anh ta ra đây trả lại cho các người với mục đích khuyên các người hãy quay về đi”.
“Nực cười”
Nghe những lời này của Dương Kiến Nghiêm, Lâm Thiên Hoàng cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười.
Giết cháu trai ông ta, giết người nhà họ Lâm của ông ta, bây giờ trả xác về, khuyên ông ta rời đi?
“Dương Kiến Nghiêm, thù này mà không trả thì người nhà họ Lâm còn mặt mũi nào đặt chân ở phương bắc?” Lâm Thiên Hoàng tức giận mắng nhiếc.
“Thế ông muốn như thế nào?”
Dương Kiến Nghiêm hỏi vặn lại.
Nghe vậy, Lâm Thiên Hoàng cứng họng, với sự canh giữ của ba nghìn quân tinh nhuệ trong thành phố này thì thật sự bọn họ không thể làm gì được Dương Kiến Nghiêm.
Suy cho cùng bậc thầy cũng chỉ có cơ thể người bằng xương bằng thịt, đối mặt với những vũ khí hạng nặng còn không xong, huống chi là một đội quân ba nghìn người.
“Hôm nay, nếu tôi hạ lệnh cho ba nghìn quân tinh nhuệ này ra tay thì không một ai trong số cả trăm người các ông đứng đây có thể chạy thoát được, ông tin
không?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Mày dọa tao à?”
“Ông có tin không?” Dương Kiến Nghiêm hỏi lại lần nữa.
Lâm Thiên Hoàng không nói gì, đương nhiên ông ta tin.
Trong số một trăm người đó, chỉ có năm người bậc thầy là có khả năng chạy thoát và sống sót, những người còn lại thì không hề có khả năng phản kháng khi đối mặt với đội quân này.
“Có điều, tôi sẽ không giết các người đầu” Dương Kiến Nghiêm nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng tôi sẽ yêu cầu một lời cam đoan từ phía ông”
“Cam đoan gì?” Lâm Thiên Hoàng hỏi.
“Tôi sẽ để các người đi. Từ nay về sau, nhà họ Lâm các người không được bước chân đến phía nam nửa bước, các người cũng không được động đến vợ con và gia đình tôi dù chỉ là một ngón tay” Dương Kiến Nghiêm đưa ra điều kiện của
mình.
Anh không sợ nhà họ Lâm, nhưng đúng như lời Lâm Khiêm nói trước đó, anh không thể bảo vệ cho Chu Ngọc Lam và những người khác một cách tuyệt đối mãi được.
Nếu nhà họ Lâm khăng khăng muốn làm hại gia đình anh thì chắc chắn sẽ xảy
ra chuyện.
Đây là điều mà Dương Kiến Nghiêm không muốn nhìn thấy và cũng không thể chấp nhận.
“Được, tôi hứa với cậu”
Lâm Thiên Hoàng nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
“Được, chúng ta đi”
Dương Kiến Nghiêm không nói gì thêm, anh nhường ra một con đường.
Đám người bao vây nhà họ Lâm cũng tin ra. “Đi!”.
Lâm Thiên Hoàng ôm thi thể Lâm Khiếm lên và nói.
“Nhị gia” Một vài người không cam lòng.
“Đi!”
Lâm Thiên Hoàng nói chắc nịch.
Chiếc xe cuối cùng của nhà họ Lâm cũng rời đi, dần dần cách xa vùng quan ngoại.
Trong xe, nhóm người nhà họ Lâm phẫn nộ không nguôi.
“Nhị gia, cứ như vậy là xong à? Chúng ta không trả thù cho cậu chủ ư?” Một người không cam lòng, hỏi lại một lần nữa.