Mà ở nhà họ Chu bên này, Chu Nhị Gia bưng trà rót nước đối đãi với Lâm Khiêm như khách quý, rất sợ tiếp đón anh ta không được chu đáo.
Nếu như có thể nịnh bợ nhà họ Lâm thì ít nhất nhà họ Chu cũng sẽ được thăng
lên một bậc, nói không chừng còn có thể tiến vào cấp độ ngang hàng với những nhà quyền thế giàu có.
“Anh Lâm, hiện tại có cần tôi bắt người nhà của Dương Kiến Nghiêm tới đây
không?” Chu Nhị Gia hỏi với vẻ nịnh nọt.
“Ông dám không?” Lâm Khiêm nhìn thẳng vào ông ta hỏi ngược lại.
“Tôi.” Trong thoáng chốc Chu Nhị Gia lập tức khựng lại.
Ông ta dám sao?
Ông ta dám cái rắm. Dương Kiển Nghiêm là một cao thủ bậc thầy siêu thể thoát
tục.
Ông ta nói như vậy chẳng qua là muốn nịnh bợ một chút mà thôi.
“Đó là kẻ có thể giết chết sư huynh của tôi, ông nghĩ chỉ với mấy người có cái tài cán dạng này của ông có thể uy hiếp được anh ta sao?” Lâm Khiêm cười lạnh nói.
Đây cũng là lý do vì sao mà vừa nãy anh ta đã nhẫn nhịn, bởi vì anh ta chưa đến
bậc thầy, cũng không phải là đối thủ của Dương Kiến Nghiêm. Dù sao thì ở đây cũng
là phía nam, không phải là địa bàn của bọn họ.
“Anh Lâm, quả thật tôi cũng không thể làm gì một bậc thầy” Chu Nhị Gia cảm
khái.
“Không làm gì được?”
Lâm Khiêm nở nụ cười: “Tôi nói rồi, mặc dù anh ta là thần tiên trên trời hay là vua
dưới mặt đất thì một khi chọc vào nhà họ Lâm, tôi cũng sẽ khiến anh ta ngã xuống. Tối mai, năm bậc thầy của nhà họ Lâm cùng với đoàn đội mấy trăm người sẽ đến
thành phố nho nhỏ này của các người.”
“Cái gì?”
Nghe thế, Chu Nhị Gia lập tức sợ đến mức da đầu tê dại.
Năm bậc thầy? Còn có đoàn đội trăm người?
Đây là muốn càn quét thành phố sao?
Nhìn thấy Chu Nhị Gia hoảng hốt, Lâm Khiêm hài lòng gật đầu, lộ vẻ kiêu ngạo: "Sư huynh của tôi chết ở thành phố khiến chúng tôi tổn thất một bậc thầy, nhà họ
Lâm há có thể bỏ qua? Tổn thất này bù đắp thế nào được đây? Chỉ có dùng cả thành phố của các người để bồi thường!”
Ngoại trừ việc báo thù, nhà họ Lâm phái người đến chủ yếu là để càn quét tất cả những dòng họ ở thành phố này, khống chế toàn bộ nơi đây, đến lúc đó mới được tính là bù đắp.
“Vâng vâng vâng!”
+
Chu Nhị Gia toát đầy mồ hôi lạnh gật đầu lia lịa.
Đừng nói là mấy trăm người.
Cho dù là chỉ có năm bậc thầy thì cũng đủ để quét sạch toàn bộ thành phố rồi, phải biết rằng cao thủ đạt đến cấp bậc này cũng giống như lông phượng hoàng và sừng kỳ lân vậy.
“Xem ra thành phố sắp đổi chủ rồi” Chu Nhị Gia không nhịn được cảm thán.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh.
"Ai?"
Chu Nhị Gia quát lớn, cấp tốc đuổi theo, phát hiện là Chu Ngọc Lam đang vội vã rời đi.
“Ngọc Lam, cháu đi làm gì?”
Ông ta đuổi theo không kịp, bèn nói với Lâm Khiêm: “Anh Lâm, vừa nãy chắc là
Chu Ngọc Lam đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta. Có lẽ con bé sẽ báo tin
tức này cho Dương Kiến Nghiêm, có nên phải người cản nó lại không?”
“Cản cô ta làm gì?”
“Nếu như nó báo tin cho Dương Kiển Nghiêm, thằng nhóc đó sợ rồi dẫn theo người nhà chạy trốn thì làm sao bây giờ? Rời khỏi thành phố, thiên hạ rộng lớn sẽ rất khó tìm được cậu ta” Chu Nhị Gia giải thích.
“Tôi đã nói rồi, trước đêm mai anh ta làm cái gì cũng được, thậm chí là mang
theo người nhà của anh ta bỏ đi.”
Thế nhưng Lâm Khiêm cũng chẳng để tâm chút nào. Anh ta cười nhạt một tiếng rồi nói: “Mà có ích gì không? Nếu nhà họ Lâm đã muốn giết người, có chạy đến chân trời góc biển thì cũng sẽ không thoát nổi”
Đây là sự tự tin.
Sự tự tin thuộc về nhà họ Lâm.