Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72: Vẫn không xin lỗi người ta hả?

"Hội trưởng mới này, rất giỏi!"

Tôn Hương Liên đọc báo, lại càng thích người hội trưởng mới này.

Vốn dĩ loại tồn tại như thương hội nước Chiêm, cách nhà họ Cao rất xa, dù sao thì cũng không phải là một thế giới.

Nhưng dẫu sao đều là người nước Chiêm, khi đọc được tin hội trưởng tận nhiệm trực tiếp triển khai một loạt đàn kinh tế đối với tập đoàn Yamaguchi.

Chắc chắn là thấy thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

"Đúng thế, vị hội trưởng mới này rất là khả quan! Tập đoàn Yamaguchi đã độc tài kinh tế của Nam Hòa từ rất lâu rồi, vốn dĩ không cho chúng ta đường sống, ngay cả trước kia, thu hoạch của bến tàu chúng ta phải nộp cho Yamaguchi bảy phần, đúng là cái đồ đểu.

"Đúng rồi Thanh Nhài, vị hội trưởng mới này trông thế nào? Cũng chưa từng thấy xuất hiện trong tin tức, có phải là dáng vẻ có khí phách không?"

"Này thì con không biết".

Triệu Thanh Nhài lắc đầu: "Đúng là con đã tham dự bữa tiệc cùng với Mã Dương, nhưng hội nghị thì con chưa có tư cách tham quan. Những hình như con đã nhìn thấy từ xa, tuy không rõ nhưng hình như cũng là quân nhân, rất là có khí chất!

Dù sao thì vị hội trưởng mới này và chiến thần Côn Luân cũng là anh em, sao có thể kém được chứ?"

"Cái gì? Lại còn là anh em với chiến thần Côn Luân nữa cơ à?"

Rất nhiều người không biết chuyện này, chí ít thì nhà họ Cao chưa có tư cách tiếp xúc với tầng thứ này, cho nên họ rất kinh ngạc.

"Thanh Nhài à, sao con biết vậy? Mau kể cho mọi người đi?"

Bị mọi người vây quanh, Triệu Thanh Nhài thỏa lòng hư vinh, đến cả Lão thái quân cũng nhìn bà ta với ánh mắt mong đời.

Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Triệu Thanh Nhài, sau khi ho khan hai tiếng, mới giải thích: "Tất nhiên là Mã Dương nói cho con biết, trong thương hội, địa vị của bố của Mã Dương hình như không thấp."

"Đúng nhỉ, tôi đã quên mất Mã Dương, hôm qua không phải là chị mời Mã Dương giúp chúng ta giải quyết việc này sao? Chị bảo hội trưởng mới bất ngờ ra tay với tập đoàn Yamaguchi, có phải chính là bởi Mã Dương đã đổ thêm dầu vào lửa không? Cậu ta tính thông qua thương hội nước Chiêm đối phó với tập đoàn Yamaguchi, xả giận giúp chúng ta?"

Có người đưa ra phỏng đoán.

Vừa nghe tới đây, Triệu Thanh Nhài lập tức sửng sốt, nhắc đến thì đúng là có khả năng này.

"Chị đừng nói, hình như có khả năng này thật, hình như bố của Mã Dương có thể qua lại với hội trưởng, có tư cách nói chuyện này"

"Thế thì đúng rồi, dù sao cũng là người của thương hội, phải biết rằng những người có thể gia nhập thương hội toàn là những người có bối cảnh ở Nam Hòa, nhà họ Mã có bối cảnh. Chỉ không ngờ Mã Dương lại trường nghĩ như vậy, thằng bé đã đi tìm hội trưởng nói chuyện cho nhà họ Cao chúng ta."

"Tôi đã nói từ trước rồi mà, đứa nhỏ Mã Dưỡng, rất được!"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bắt đầu khen Mã Dương.

Buồn cười nhất là, Mã Dương còn chẳng có ở đây.

Sau đó, ngay cả Triệu Thanh Nhài cũng bắt đầu được mọi người tâng bốc.

Nói gì mà, lần này may mà có Thanh Nhài, thanh mà có Mã Dương, nên mới xả được giận. cho nhà họ Cao.

"Tốt, tốt! Thằng nhóc Mã Dương này, rất được!"

Anh một câu tôi một câu, ngay cả lão thái quân đang ngồi trên cao cũng không nhịn được mà khen ngợi.

Một loạt việc như này càng làm cho Triệu Thanh Nhài thỏa mãn.

"Nàu cũng được."

Trong đám người nhà họ Cao, sau khi Dương Kiển Nghiêm nhìn thấy đám người nhà họ Cao hị hị ha ha ngất trời thì trợn tròn mắt.

Công lao đổ hết lên người Mã Dương à?

"Dương Kiển Nghiêm, cậu lẩm bẩm cái gì đấy?" Cao Hiệp nghe thấy Dương Kiến Nghiêm lẩm bẩm, không khỏi hừ nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nếu nói chuyện thì nói to dõng dạc vào, đứng sau lưng vợ cậu, lẩm bà lẩm bẩm cứ như các cô gái vậy".

"Dương Kiển Nghiêm, chuyện này nói ra thì cậu phải cảm ơn Mã Dương rồi!"

Triệu Thanh Nhài cũng nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm, sau đó nói: "Chuyện này dù sao cũng vì cậu mà ta, nếu không có nhà họ Mã, đoán chừng hôm nay tập đoàn Yamaguchi vẫn cho người tới, họ không chỉ muốn ra tay với nhà họ Cao, họ cũng sẽ đưa cậu đu, đến lúc đó e là cậu sống chết không rõ!"

"Chị Thanh Nhài, bây giờ tập đoàn Yamaguchi sẽ không cho người tới nữa chứ?" Có người hỏi.

"Tới gì mà tới, thương hội nước Chiêm đang ra tay với tập đoàn Yamaguchi, giờ bọn họ đang mệt mỏi xử lý chuyện này, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện của Dương Kiến Nghiêm, chút chuyện nhỏ này họ không rảnh mà chú ý đâu, nếu không đừng nói là hôm nay, hôm qua người ta đã tới rồi.

Hôm qua tập đoàn Yamaguchi cho người tới nói chỉ cho thời gian một ngày, một ngày không giao Dương Kiến Nghiêm ra, bọn họ sẽ bắt hết toàn bộ!

Nhưng giờ vẫn chưa có, chứng tỏ người ta đã kiêng dè rồi."

"Đúng thế, nói như vậy thì Dương Kiến Nghiêm, cậu phải cảm ơn cậu Mã cho tốt vào!"

"Này"

Dương Kiến Nghiêm sờ mũi, không biết nói gì mới tốt.

Tập đoàn Yamaguchi không ra với nhà họ Cao, không ra tay với mình.

Căn bản không phải là không rảnh bận tâm, chẳng qua bởi vì tập đoàn Yamaguchi đã biết, anh chính là hội trưởng của thương hội nước Chiêm, cho dù có ra tay cũng sẽ không đơn giản là tìm mấy tay đấm tới bắt người gì gì đấy.

Mà là nhà họ Cao không tiếp xúc được với tầng cao này.

"Này gì mà này, nhát gan thì cũng thôi đi, bây giờ cậu chủ Mã đã giúp cậu rồi, cậu không cảm ơn sao?" Cao Hiệp hừ nói, ánh mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm như thể đang nói, cậu là đồ hèn nhát.

"Anh đừng nói nữa" Hứa Khinh Từ kéo Dương Kiến Nghiêm, ý bảo anh bớt nói đi mấy câu.

"Cậu chủ Mã tới rồi!"

Đột nhiên bên ngoài có người hô lên.

"Cậu chủ Mã tới rồi à?" Mọi người kinh ngạc.

"Hôm qua Mã Thiên không khỏe, nhập viện rồi. Con đã liên lạ nhưng gọi điện không ai nghe, bây giờ chắc là Mã Dương không sao rồi, cho nên tới xem xem" Triệu Thanh Nhài giải thích.

"Thì ra là vậy, mại đi đón cậu chủ Mã!"

Lão Thái Quân đích thân đứng dậy đi ra đón.

Mã Dương vừa đi tới cửa nhà họ Cao, anh ta đã nhìn thấy một đoàn người đang đứng ở cửa. Đặc biệt là người dẫn đầu còn là Lão thái quân, anh ta trợn tròn mắt.

"Mọi người?"

"Cậu chủ Mã tuổi trẻ tài cao, mời cậu nhận cái cúi đầu của tôi!"

Nói xong, dưới sự dìu đỡ của người khác, lão thái quân khom lưng.

Những người khác cũng khom lưng theo. "???"

Tình huống gì thế này?

"Lão thái quân? Bà có ý gì vậy, bà lạy cháu là gì?"

"Cậu chủ Mã trường nghĩa, giúp đỡ nhà họ Cao và Dương Kiển Nghiêm chặn một mối họa, là vì đại nghĩa!

Đâu là cái thứ nhất.

Thứ hai, cậu chủ Mã thuyết phục hội trưởng thương hội nước Chiêm, chống lại tập đoàn Yamaguchi, còn xoay chuyển càn khôn của Nam Hòa, đây là vì hào kiệt, trái tim hào kiệt dân tộc!"

"???"

Mã Dương tiếp tục đặt dấu chấm hỏi.

Mę nó.

Đại nghĩa?

Hào kiệt dân tộc?

Những thứ này, anh ta không dính lên đầu.

Sau đó bên tại có người một ít, lúc này anh ta mới hiểu, vì sao người nhà họ Cao lại như này.

Nhoáng cái, anh ta rất là xấu hổ. Những thứ này không có liên quan gì đến anh ta hết, tất cả là hội trưởng người ta làm hết mà, mà người hội trưởng này là cháu rể của nhà họ Cao các người đấy có được không.

Sở dĩ anh ta đến nhà họ Cao, chẳng qua là đơn thuần tới đây một chuyến thôi, việc của nhà họ Cao anh ta không giúp nổi. Hơn nữa cũng không cần anh ta giúp, bởi vì cháu rể nhà các người đang ở đây giả trư ăn cọp.

Chủ yếu nhất là tới tạm biệt, sau này không bao giờ gặp lại nữa.

Dẫu sao Dương Kiến Nghiêm cũng là con rể của nhà họ Cao, trước đây anh ta còn vô lễ với Dương Kiển Nghiêm, còn từng híp mắt nhìn vợ và em vợ người ta nữa.

Cho dù có tỏ lòng trung thành, cũng không dám quan hệ với người nhà họ Cao nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK