Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại của Dương Kiến Nghiêm vang lên, là Hứa Khinh Tử gọi đến, có lẽ là đã lo lắng rồi, vì vậy anh liền nói ngắn gọn: “Trần Tử Hàm, cô muốn giết tôi thì để dùng thủ đoạn của cô giúp tôi mở mang kiến thức một chút, tiện thể nhắc nhở cô, nếu như cô đã xem tôi như một cậu chủ thấp hèn thì cô sẽ hối hận” 

“Cút đi!” 

“Được lắm! Được lắm! Dương Kiển Nghiêm, tôi sẽ khiến cho anh và Hứa Khinh Tử phải quỳ trước mặt tôi cầu xin tha mạng” 

Vốn dĩ cô ta hùng hổ đến để trả thù, giờ lại bị Dương Kiển Nghiên chọc tức một trận, điều khiến cho cô ta cảm thấy kỳ lạ chính là khi đối mặt với Dương Kiến Nghiêm, cô ta lại có chút chột dạ, loại cảm giác này vô cùng khó chịu. 

Để lại những lời ác độc, cô ta căm phẫn rời khỏi. Cô ta vừa đi, Hứa Khinh Tử lập tức đi vào. 

“Dương Kiến Nghiêm, Trương Nhất Minh đã chết chưa?” Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, Hứa Khinh Tử vội vàng hỏi. 

“Chết rồi, khi đó anh mang theo đồng đội của anh cùng nhau đi tìm Dương Lam Linh, lúc đó đồng đội của anh đã lỡ tay đánh chết anh ta” Dương Kiển. Nghiêm không hề nói mình đã giết chết Trương Nhất Minh, mà bịa ra một lý do có chút hợp lý. 

“Anh ta chết không hết tội”. 

“Vợ, em không mắng anh sao?” Vốn dĩ Dương Kiến Nghiêm cho rằng Hứa Khinh Tử sẽ trách mình hoặc mắng mình, kết quả lại câu trả lời lại vô cùng bất ngờ. 

“Mắng anh làm gì, cái tên súc vật Trương Nhất Minh này thực sự chết không hết tội, nhưng đồng đội của anh lỡ tay đánh chết anh ta, vậy đồng đội của anh có sao không? Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn” 

“Yên tâm đi vỢ, anh ấy là quân nhân, trong tay bọn họ có người, sẽ không có chuyện gì đâu” 

“Vậy thì tốt, nhưng người phụ nữ này có chút rắc rối, không được em đi tìm luật sư trước, tố cáo chuyện cả nhà bọn họ bắt cóc Dương Lam Linh” 

“Vợ, em không cần phải tham gia vào, để anh xử lý là được rồi, em quên rồi, lần trước tố cáo Hứa Thu Hân cũng là luật sư mà anh tìm”. 

Sau khi Trần Tử Hàm rời khỏi, càng nghĩ càng cay. 

Cô ta đến để báo thù, ngược lại lại bị đối phương hung dữ một trận, có bao giờ cô ta phải chịu kiểu ức hiếp thế này kia chứ. 

“Dương Kiến Nghiêm, anh nhất định sẽ phải quỳ trước mặt tôi xin tha mạng” 

Trần Tử Hàm rất tự tin. 

Không vì gì khác. Chính là vì sau lưng cô ta là nhà họ Trần. Cô ta gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. 

“Chú Trần, thành phố Hải Kinh có một công ty tên là Lam Thần chú có biết không?” 

“Sao đột nhiên hỏi cái này?”. “Ngày mai trước khi trời tối, cháu muốn nhìn thấy tin tức Lam Thần phá sản” 

“Chú kiểm tra một chút, bên phía Hải Kinh đất rộng người thưa, chú chưa từng nghe đến Lam Thần... Được rồi, tìm được rồi, pháp nhân là Hứa Khinh Tử đúng không?” 

“Đúng vậy” 

“Được, cháu đã nói như vậy, chú sẽ tự mình chạy qua một chuyến, giúp cháu làm xong trước tối mai” Đối phương rất thoải mái đồng ý. 

Cúp điện thoại, trong mắt Trần Tử Hàm xẹt qua một tia âm u. 

Cô ta muốn cả nhà Dương Kiển Nghiêm mất hết tất cả, giống như sự phá sản của nhà họ Dương năm năm trước, đứng trước tuyệt vọng, cùng đường bị lối, sau đó lại đến trước mặt cô ta quỳ xuống xin tha. 

“Như vậy nhất định rất kích thích” 

Người mà Trần Thanh Hàm tìm kiếm là Trần Thiên Minh. 

Trần Thiên Minh là người đứng đầu nhà họ Trần ở thành phố, là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Phủ. 

Ở thành phố, Trần gia chỉ kém hơn Chu gia một, có thể nói là gia tộc lớn giàu có thứ hai, tập đoàn Thiên Phủ độc chiếm tất cả ngành giải trí ở thành phố, không cần biết trắng đen, thể lực cực lớn. 

Trần Thanh Hàm cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ lợi dụng thể lực của nhà họ Trần, mất mặt. 

Hơn nữa tại phía Nam, nhà họ Trần ở thành phố cũng thuộc tầm đỉnh cao, đủ sức đối phó với một cái Hải Kinh. 

Ngày hôm sau, ngay khi Hứa Khinh Tử vừa đến công ty, quản lý phía bên tài vụ vội vàng chạy tới, sắc mặt bối rối nói:" Hứa tổng, không xong rồi, mấy nghìn tỷ lúc trước ngân hàng kia cho chúng ta, hiện tại ngân hàng đến đòi nợ rồi." 

"Cái gì?" 

Hứa Khinh Tử kinh hãi: "Sao có thể như vậy được, kỳ hạn không phải đến tháng tám sao, vẫn còn mấy tháng cơ mà". 

Lúc ấy, tiền của ngân hàng cho vay là để phát triển khu đất này, lúc đó đã nói là đợi tới sau khi các xí nghiệp và nhà buôn thuê đất, sẽ thu phí thuê đất của bọn họ trước, đến lúc đó sẽ có tiền trả cho ngân hàng. 

Tất cả những điều này đang tiến hành ổn định, tại sao ngân hàng đột nhiên muốn đòi tiền? 

"Giám đốc ngân hàng nói công ty chúng ta đang có rủi ro trong việc tín dụng, trụ sở chính của họ lo lắng sẽ thành nợ xấu, muốn hoàn tiền trước thời hạn. 

Hơn nữa thái độ của bọn họ rất kiên quyết, nói nếu chúng ta không trả được, bọn họ sẽ kiện chúng ta, đến lúc đó đất của chúng ta sẽ bị toà án bán đấu giá."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK