Trên một chiếc Lincoln, Dương Kiến Nghiêm đã gặp được người mà thị trưởng
Trịnh nói.
“Là ông ư?”
Nhìn thấy ông già ở bãi đậu xe, ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm híp lại.
Ông già này không phải ai khác, chính là lão già bị anh bắt gặp đi theo anh, khi anh rời khỏi thành phố lần trước.
“Cậu Dương không kinh ngạc chứ?
Ông Đường ngượng ngùng cười.
“Là ông liên lạc với thị trưởng Trịnh sao?”
Dương Kiến Nghiêm còn cho rằng Côn Lăng Thiên gọi thị trưởng Trịnh tới đây, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là lão già nhà họ Chu này.
Nhưng trong nháy mắt, anh nghĩ: Tại sao ông ta lại biết được chuyện mình bị bắt lại chứ?
Trong nháy mắt, Dương Kiển Nghiêm chợt hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh trầm xuống:
“Từ khi tôi đến thành phố thì ông đã bắt đầu theo dõi tôi rồi?”
“Cũng không phải”
Ông Đường vội vàng lắc đầu:
“Đến hôm nay, lão già này mới biết được chuyện cậu Dương lại đến thành phố, đúng lúc tôi đang muốn liên lạc với cậu, lại biết bên này đã xảy ra chuyện, cho nên nhân tiện đây gặp mặt cậu luôn”
“Nhiều chuyện. Hơn nữa, tôi không thích người khác cứ nhìn chằm chằm vào
mình.”
Dương Kiến Nghiêm hơi bực bội.
“Anh Dương, anh đừng nóng giận”
Lúc này, một người phụ nữ khác mở miệng.
Người phụ nữ này vẫn luôn ngồi bên cạnh ông Đường, cho đến bây giờ cô ta mới mở miệng nói chuyện.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ màu đỏ, trang điểm nhẹ nhàng kinh diễm, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng như ngọc và có khí chất của tiểu thư khuê các.
“Cậu Dương, để tôi giới thiệu với cậu, đây là cô cả của nhà tôi, Chu Ngọc Lam”
“Anh Dương, tôi chào anh”
Chu Ngọc Lam vươn bàn tay bé nhỏ, trắng nõn của mình ra.
Dương Kiến Nghiêm cũng không hề chìa tay ra, mà anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Tôi nói rồi, tôi không thích bị người ta nhìn chằm chằm đầu, các người đưa tôi ra khỏi đây là muốn tôi ghi nhớ ân tình của các người sao?”
“Anh Dương đã lo lắng quá rồi, chúng tôi đơn giản chỉ muốn kết bạn với anh Dương đây thôi.”
Chu Ngọc Lam vội vã lắc đầu.
“Cô còn không nói thật?”
Dương Kiển Nghiêm híp mắt hỏi.
“Tôi phải đi gặp vợ tôi rồi, tôi không có thời gian chơi đố chữ với mấy người đâu?
“Anh Dương, xin anh dừng bước”
Chu Ngọc Lam vội vàng ngăn cản Dương Kiến Nghiêm, cô ta nói:
“Không sai, quả thực là tôi có chuyện muốn nhờ vả anh”
“Chuyện của nhà họ Chu các người chắc chắn không phải chuyện nhỏ gì, cho nên tôi xin từ chối lời nhờ vả”
Dương Kiến Nghiêm lắc đầu.
Anh không thích rắc rối, đặc biệt là vì kẻ khác mà gặp rắc rối.
Nhà họ Chu là gia tộc quyền thế nhất ở thành phố, có cả nhà đấy có việc nhờ vả
thì chuyện đó có thể là chuyện nhỏ sao?
Anh quá lười biếng chuyện hòa nhập.
“Anh Dương, anh có thể ra giá”
Chu Ngọc Lam vội vã nói.