Lão Bát giải thích.
“Anh Tư, chị Năm đầu, sao chị Năm vẫn chưa đến?” Lão Thất đảo mắt nhìn quanh, phát hiện vẫn thiếu người nên lên tiếng hỏi.
“Mẹ kiếp, còn hỏi tôi?” Tứ trợn ngược mắt: “Đến điện thoại của Tam Ca, cô Năm còn không nghe kia kìa, nói gì đến tôi? Không cần hỏi đến chị Năm của mấy người, cô ta giống như ma vậy, có khi đã hiện hồn ở nước Chiêm rồi cũng nên”
Ngày hôm sau.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, Lâm Thiên Hoàng cũng đã bình tĩnh lại từ nỗi đau khi đứa cháu trai mất đi.
Việc đầu tiên sau khi họ hồi phục tinh thần là điều tra thông tin về Dương Kiến Nghiêm.
Tuy nhiên, mặc dù có mạng lưới tin tức cực kỳ mạnh của nhà họ Lâm hỗ trợ thì họ cũng chỉ tìm được thông tin về Dương Kiến Nghiêm trong vòng hai năm trở lại đây.
“Sao lại ít như vậy?” Lâm Thiên Hoàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nhị gia, tôi cũng không biết nữa, chỉ tra được từng này thôi. Đây là hồ sơ về hai năm phục vụ trong quân đội và sau khi về nước được nửa năm của anh ta, những cái khác thì không có. Nhưng bên bộ phận thông tin cũng phản hồi rằng có lẽ thằng nhóc này từng phát triển ở nước ngoài. Có lẽ cậu ta quen biết chiến thần Côn Lăng Thiên trong khoảng thời gian này.”
“Dù nó có lại lịch gì đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng” Lâm Thiên Hoàng xua xua tay, ý nói không phải lo, bởi nhà họ Lâm bọn họ có nguồn lực và sức mạnh.
“Mang điện thoại đến đây”
Ông ta ra lệnh.
.
Cấp dưới nhanh nhẹn mang điện thoại đến, ông ta nhận lấy, bấm số điện thoại của Dương Kiến Nghiêm được in trên tập tài liệu.
Rất nhanh sau đó cuộc gọi đã được kết nối. “Dương Kiến Nghiêm”
“Ông là?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Lâm Thiên Hoàng” Ông ta nói.
“Có chuyện gì?”
“Tao về nhà họ Lâm rồi, trước tối mai, cả nhà chúng mày đều phải chết, đây chính là kết cục của mày, cũng là cái giá mà mày phải trả. Mày sẵn sàng chưa?”
Lâm Thiên Hoàng đè nén cơn giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp Dương Kiến Nghiêm.
Vốn dĩ, Lâm Thiên Hoàng còn muốn nói thêm nhiều lời cay nghiệt hơn nữa để giải tỏa cơn tức tối, phẫn nộ và sát khí trong lòng mình.
Nhưng mới nói được nửa, đầu dây bên kia đã vọng lại tiếng bíp bíp, âm thanh của tiếng cúp máy điện thoại.
“Tắt rồi?”
Ông ta đơ ra, nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay, Dương Kiến Nghiêm tắt máy thật.
“Hừ!”.
Ông ta ném chiếc điện thoại xuống đất, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đến lúc rồi, đi thành phố
Buổi sáng, ông ta đã liên lạc với quân khu ở vùng quan ngoại phương bắc, quân khu đó cũng đã đồng ý cho mượn quân, lúc nào ông ta cần thì họ sẽ xuất quân đến thành phố.
Có chiến thần Côn Lăng Thiên ở thành phố thì thế nào?
Nhà họ Lâm không sợ!
Thậm chí là có thể đối đầu trực tiếp luôn.
Nói tóm lại, chuyển đi lần này nhất định phải lấy được cái đầu của Dương Kiến Nghiêm, như vậy bọn họ mới trả được mối thù này.
Họ sẽ dùng mạng sống của cả gia đình anh để bày tỏ lòng tôn kính đối với linh hồn đã khuất của Lâm Khiêm.
Cùng lúc đó.
Biên cương phía bắc.
Bên trong căn cứ hoang vắng được giới nghiêm hạng nặng.
Trong văn phòng, tất cả nhân viên kỹ thuật tại cửa khẩu đều đang ở trong một căn phòng, bọn họ liên tục gõ máy tính, khuôn mặt của đám người nào đó nhấp nháy trên màn ảnh lớn, dường như họ đang tra tìm cái gì đó.