Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà vào lúc này, Dương Kiến Nghiêm đã đi đến trước mặt đám người Trương Bắc. 

Trương Bắc lại đối mặt với ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm lần nữa, trong mắt cậu ta lộ ra vẻ sợ hãi, bây giờ cậu ta không dám xem thường mỉa mai mà nói rằng anh là đồ nhà quê như trước nữa. 

“Trương Bắc!” 

“Phạm Võ!” 

“Tiền Đức Vân!” 

“Ngô Nghĩa Hưng!” 

Dương Kiến Nghiêm gọi tên từng người. 

Bup! 

Trương Bắc bị Dương Kiến Nghiêm gọi đến tên, chân cậu ta trực tiếp mềm nhũn, bụp một cái quỳ xuống đất. 

Võ bị dọa cho đái cả ra quần, cũng quỳ xuống theo. 

Ngô Nghĩa Hưng cũn ngây ngốc quỳ theo. 

"Anh Dương, chúng tôi sai rồi!” 

"Anh Dương, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” 

Ba người cùng đồng thanh, lần lượt cầu xin tha thứ. 

Dương Kiến Nghiêm có vẻ hờ hững, cũng không đáp lại lời bọn họ. 

Sau đó anh quay sang nhìn Tiền Đức Vân vẫn đứng ở đó như trước. 

“Tôi nói rồi, anh sẽ chết không toàn thây” 

“Cậu... Cậu không dám động đến tôi đâu? 

Thế cục đã đảo ngược, Tiền Đức Vân cũng không ngờ được rằng trong lòng anh ta cũng sợ. Nhưng mà vẫn còn chưa sợ hãi đến cực điểm, bởi vì anh ta còn có bố. 

“Bốp!” 

200 

Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói gì thì Côn Lăng Thiên đã tát cho anh ta một bạt tai. 

“Cậu là cái thá gì? Trên thế giới này không có người nào mà đại ca tôi không dám đụng đến!” 

Tiền Đức Vân bị tát đến ngơ ngác. 

“Tôi, tôi, bố tôi là Tiền Thiên Định, ông ấy vừa mới trở về từ phương bắc, bố tôi đã gia nhập vào gia tộc lớn ở phương bắc. Các người không thể động đến tôi, bố tôi sẽ không tha cho các người đâu” 

“Tiền Thiên Định sao?” Hai mắt Dương Kiến Nghiêm híp lại. Từ lâu anh đã đoán được nhà họ Tiền này của Tiền Đức Vân có lẽ chính là nhà họ Tiền kia của Tiền Thiên Định. Nhưng anh không ngờ được anh ta chính là con trai của Tiền 

Thiên Định. 

“Đúng thế, bố tôi là Tiền Thiên Định, nhà giàu bậc nhất thành phố sắp bị bố tôi thủ tiêu rồi. Đến lúc đó, bố tôi sẽ là người đứng đầu thành phố. Dương Kiến Nghiêm, không không, anh Dương, anh không thể động đến tôi” 

Lúc này, đến xưng hô của Tiền Đức Vân với Dương Kiến Nghiêm cũng thay đổi rồi. 

“Ngại quá, bố cậu không yên ổn được mấy ngày nữa đâu.” 

Trước đây anh còn đang do dự, chẳng muốn tham dự vào chuyện của nhà họ Chu, cho nên không đồng ý yêu cầu của Chu Ngọc Lam. Nhưng mà bởi vì Tiền Đức Vân, anh đã định giúp đỡ nhà họ Chu rồi. 

“Côn Lăng Thiên” Dương Kiến Nghiêm gọi. 

“Đại ca” Côn Lăng Thiên đi đến. 

“Làm thịt anh ta cho chó ăn” 

Ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm vô cùng lạnh lùng, nhìn Tiền Đức Vân rồi nói: “Từ lúc anh nhúng chàm vào suy nghĩ của Hứa Khinh Tử, mạng của anh đã không thuộc về anh rồi. Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến cho anh chết không toàn thây. Mà tôi thì nói lời giữ lời” 

“Tôi, tôi.” 

Dương Kiến Nghiêm đã nói thẳng như vậy, nhưng Tiền Đức Vân sao mà biết được Dương Kiến Nghiêm thực sự có cái bản lĩnh này, càng không ngờ được rằng chiến thần Côn Lăng Thiên là đàn em của người ta. 

“Dẫn đi!” 

Côn Lăng Thiên vẫy vẫy tay, lập tức có người bắt Tiền Đức Vân đi. 

Đến bây giờ, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tiền Đức Vân đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta biết rằng anh ta thực sự sẽ chết. 

Một mùi khai tản ra. 

Anh ta sợ đến mức tè ra quần rồi, sau đó bắt đầu vùng vẫy: “Anh Dương, tôi 

sai rồi, tôi đáng chết, nhưng mà tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi, cô Hứa trúng cổ 

độc của tôi, chỉ có tôi mới có thể giải được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK