"Chắc là người của nhà họ Chu”
"Làm gì thế? Kiếm chuyện à? Nhà họ Chu là gia đình giàu có nhất thành phố, nếu họ muốn kiếm chuyện thì chúng ta có cần xử lý không? Bây giờ đại ca vẫn còn ở thành phố, có thể bảo đại ca đến xử lý”
"Không cần, quay về đi" Trong quán Chu Công.
Phía trước cửa sổ sát đất có đặt một màn hình thật lớn. Trên màn hình đang phát một đoạn video, nội dung bên trong chính là cảnh hôm qua Dương Kiến Nghiêm ra tay giải quyết mấy binh lính xuất ngũ kia.
Trước màn hình, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, lười biếng nằm trên sô pha, chăm chú xem đoạn video.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, lão giả mặc trang phục đời Đường trở về.
"Cô chủ, không dẫn được người về”.
"Có chuyện gì thế ông Đường?” Người phụ nữ đó hơi sửng sốt, rõ ràng không nghĩ đến chuyện không dẫn được người về.
"Cậu ta không chịu đến".
"Ông Đường, ông có ra tay chưa? Ra tay rồi mà vẫn không dẫn được người về hả?”
"Thực lực của cậu ta không thua kém tôi” Lão giả cười khổ.
"Cái gì?" Nghe thấy vậy, người phụ nữ xinh đẹp đó thay đổi sắc mặt: “Lại còn cao hơn ông hả?”
"Đúng vậy"
Lão giả gật đầu, vừa nói xong thì tức ngực nôn ra một búng máu.
"Ông Đường." Người phụ nữ đó hét lên trong sự lo lắng.
"Không sao" Lão giả phất tay, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ rồi cười khổ: “Cô chủ, thực lực của cậu ta còn cao hơn tôi rất nhiều, thậm chí còn đạt đến cấp bậc thầy rồi”.
“Gì cơ?” Người phụ nữ đó vô cùng kinh ngạc: “Anh ấy còn chưa đến ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy mà là... bậc thầy ư?”
Sau một hồi, người phụ nữ đó mới bình tĩnh lại: “Anh ấy còn nói gì nữa không?”
"Cậu ta... cậu ta nói, cậu ta có vợ rồi, bảo cô chủ không cần nhớ thương cậu ta”
"Hả?"
Bởi vì Dương Kiến Nghiêm đi chuyên cơ nên rạng sáng lúc bốn giờ đã đến Hải Kinh. Nhưng anh vẫn chưa về nhà mà lại tìm một khách sạn, mãi cho đến tám giờ sáng mới về. Về đến nhà, Hứa Khinh Tử ôm Lam Linh không rời.
"Lam Linh, mẹ xin lỗi con”
Ôm Lam Linh, Hứa Khinh Tử lập tức bật khóc, nói kiểu gì cũng không chịu buông ra. Mãi cho đến khi Lam Linh nói không thở nổi nữa, cô mới buông cô bé ra.
"Yên tâm đi vợ, không có chuyện gì rồi” Dương Kiến Nghiêm cười nói.
Hứa Khinh Tử lại nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm: “Hu hu, em tưởng rằng Lam Linh đã chết rồi, anh cũng sẽ không quay lại, anh biết không, em đã chuẩn bị chết cùng anh rồi”
Mắt Hứa Khinh Tử đỏ ửng, một đêm rồi cô không ngủ, lo lắng suốt đêm. May mắn là tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp,
mọi sự chờ đợi đều xứng đáng. Giống như bây giờ, không chỉ có Dương Kiến Nghiêm quay về mà Lam Linh cũng về bên cô rồi.
“Kiến Nghiêm, anh vất vả rồi” Hứa Khinh Tử nghẹn ngào nói.
"Không có gì mà, em mới là người vất vả, cả đêm không ngủ đúng không? Thật ra cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả đều rất thuận lợi” Dương Kiến Nghiêm cũng không định kể cho Hứa Khinh Tử nghe về những chuyện đã xảy ra ở thành phố.
"Cám ơn anh" Hứa Khinh Tử nói trong nước mắt.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, Lam Linh cũng không khóc” Lam Linh bị ba bi bô nói.
"Được được, không khóc không khóc” Hứa Khinh Tử nở nụ cười: "Lam Linh, con phải cảm ơn bố của con biết không, bố của con đi cả đêm đến thành phố để đón con về đấy”.
Hứa Khinh Tử không biết Dương Kiến Nghiêm làm cách nào để dẫn Lam Linh về nhưng cô biết chắc chắn là không dễ dàng gì.