“Dương Kiến Nghiêm, đừng làm ẩu, chúng ta về với bọn họ, không sao đầu, chúng ta ngay thẳng không sợ bóng tà” Hứa Khinh Tử vội kéo Dương Kiến Nghiêm.
“Sao, cậu còn muốn chống lệnh, đánh người à?” Thái Từ Khâm thấy Dương Kiến Thần lột đồ thì cười, nhưng nụ cười này có chút khinh thường và xem nhẹ.
“Dương Kiến Nghiêm, không sao đâu” Hứa Khinh Tử nói.
“Vợ ngốc, em còn chưa hiểu sao, đây vốn là người nhà họ Ngô định không để chúng ta đi” Dương Kiến Nghiêm quay đầu đành chịu cười cười.
Chắc chắn cái này là do nhà họ Ngô làm rồi.
Hôm qua sau khi bọn người Dương Kiến Nghiêm rời khỏi nhà họ Ngô, hành tung của bọn họ luôn nằm trong tay người nhà họ Ngô.
Bao gồm cả việc hôm nay mình đến nghĩa trang làm chữ, bà cụ cũng biết, Hứa Khinh Tử này định làm chữ xong thì rời khỏi thành phố, nói đùa gì vậy?
Bà đã nói là Hứa Khinh Nguyệt và Lam Linh phải về nhà họ Ngô, cô phải ly hôn với Dương Kiến Nghiêm, nếu như không đồng ý thì đừng mong rời khỏi thành phố.
Bà luôn luôn nói là giữ lời.
Dương Kiến Nghiêm biết rõ điểm này, nhưng nghĩ nhĩ, thôi đi, cùng về trước vậy.
Dẫu sau thì phản kháng hay thế nào ở đây, cũng chỉ khiến Hứa Khinh Tử lo lắng.
Thế là Dương Kiến Nghiêm bị đưa về cục cảnh sát.
Mà hai người bên này vừa bị đưa đi, nhà họ Ngô bên kia đã nhận được tin tức.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”
Bà cụ nghe tin tức người phía dưới báo cáo, tiếp đó lạnh lùng hừ một tiếng.
“Mẹ, bây giờ hai người bọn họ đã bị bắt vào trong cục, lão Thái bên kia mới hỏi con, có muốn để bọn họ nểm chút khổ không?
“Tạm thời không cần, nhưng nhốt lại hai ngày trước đi.” Bà cụ nghĩ nghĩ rồi nói.
Đánh người cái gì, bà không muốn, bà muốn cho Hứa Khinh Tử hiểu rõ một điều rằng, từ trước đến nay không ai có thể đi ngược lời mà bà nói ra.
Nhốt lại mấy ngày là nghe lời ngay.
“Không hay rồi, chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn người đến”
Mà ngay lúc này, đột nhiên có chàng trai vô cùng lo lắng chạy vào, vừa vào đến nơi đã hoảng hốt lo sợ nói.
“Cái gì? Chiến thần Côn Lăng Thiên đến rồi?” Bỗng dưng bà cụ
đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc.
“Với cả trưởng phòng Trương cũng đến cùng.”
Trương Bắc trong phòng nghe chuyện này cười ngay: “Bà đừng lo lắng, chắc là bố cháu mời đến”.
Trương Bắc giải thích, bà cụ mới thoải mái.
Từ sau lần nọ chiến thần Côn Lăng Thiên đem quân đội nhắm vào nhà họ Ngô bọn họ, trong lòng bà cụ vẫn luôn không yên, vẫn luôn muốn gặp vị chiến thần Côn Lăng Thiên này.