Chương 65: Thật ngại quá, đến chậm rồi anh Dương
Ba phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Thời gian vừa tới.
Cửa phòng liền bị đẩy ra.
Một người mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
Đi cùng còn có mấy người nữa.
"Ai báo cảnh sát đấy?"
Lưu Đông rất không vui.
Vốn dĩ anh ta đang uống rượu cười vui với mấy anh em, khó khăn lắm mới tranh thủ được một ít thời gian rảnh.
Kết quả liền nhận được thông báo, trong hội sở Hắc Mân Côi có xảy ra vụ án bắt cóc phụ nữ, trùng hợp anh ta đang ở gần hội sở Hắc Mân Côi, cho nên anh ta đành phải chạy sang đây.
"Chào anh, tôi là người báo cảnh sát!"
Hứa Khinh Tử đứng dậy, bắt đầu kể: "Mấy người này, cưỡng ép lừa bán tôi và em gái tôi"
"Vậy sao"
Lưu Đông liếc Hứa Khinh Tử một cái, rồi lại liếc sang Cao Thúy Ngân, sau đó hai mắt mở to. Mỹ nữ.
Mỹ nữ chuẩn luôn.
"Người đẹp, cô yên tâm, tôi bảo đảm sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này cho cô."
Dứt lời, anh ta nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra Ngụy Văn Dũng đang đầy máu trong mồm, anh ta hoảng sợ.
"Đây là chơi kiểu gì vậy."
"Đồn trưởng Lưu, là tôi, tôi là Ngụy Văn Dũng"
Ngụy Văn Dũng quen người này, nhưng ông ta nói chuyện, đọc từng chữ không rõ, vừa cất lời miệng đã trào máu.
"Ồ, hóa ra là ông Ngụy à"
Lưu Đông gật đầu, sau đó khoát khoát tay: "Tôi tới để xử lý vụ án, chẳng nhẽ chuyện mà vị mỹ nữ này nói, là ông làm hả?"
Ngụy Văn Dũng lắc đầu, sau đó chỉ tay vào Yamamoto.
Lúc này, Lưu Đông mới nhìn về phía đám người Yamamoto.
Khi anh ta nhìn thấy trang phục của những người này, thần kinh đang uể oải của anh nhoáng cái căng thẳng.
"Vị này là?"
Anh ta nhìn Yamamoto Kato.
Khẽ nhíu mày.
Trong mơ hồ có hơi quen mắt.
"Yamamoto Kato?"
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên nhớ ra, trong mắt tràn đầu hoảng hốt.
"Anh Yamamoto, chào anh chào anh!"
Lưu Đông vội vàng đi bắt tay, trước khi bắt tay còn cầm chai nước khoáng rửa tay, cực kỳ cung kính, nhưng trong mắt Hứa Khinh Tử thì cô lại thấy quá là chân chó.
"Chào anh, chính là người này" Hứa Khinh Tử nhíu mày nói/
"Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại có thể là anh Yamamoto chứ!"
Lưu Đông quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Khinh Tử, anh ta hừ lạnh quát lớn: "Anh Yamamoto mà phải đi bắt cóc hai cô ư? Đùa gì thế?"
"Anh cảnh sát, mời anh nhất thiết phải điều tra cho rõ ràng, đừng để cho hai người đẹp thất vọng." Yamamoto Kato thản nhiên nói.
Nhưng gương mặt toàn là vẻ không quan tâm.
Biểu hiện của Lưu Đông hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh ta.
Trên thực tế, đừng nói là Lưu Đông, hôm nay cho dù có là thị trưởng Nam Hòa đứng ở đây thì cũng sẽ có thái độ này.
Không ai là không biết, địa vị của tập đoàn Yamaguchi bọn họ ở Nam Hòa.
Còn anh ta, thân là cậu chủ của tập đoàn Yamaguchi, ai mà không biết chứ?
"Anh Yamamoto, anh nói gì vậy, có thể gặp được anh Yamamoto ở chỗ này thực sự là vinh hạnh của tôi!"
"Vậy thì xử lý vụ án đi" Yamamoto Kato cười nhạt nói.
"Yên tâm!"
Lưu Đông bày ra vẻ mặt tôi đã hiểu.
Anh ta nhìn về phía Hứa Khinh Tử, lạnh lùng nói: "Điêu dân, thế mà cô lại dám bảo anh Yamamoto làm trò bỉ ổi với các cô hả? Đúng là nực cười, tôi thấy các cô đang bôi nhọ anh Yamamoto thì có, người đầu, dẫn họ đi điều tra cho tôi!"
Cấp dưới ở đằng sau lập tức muốn ra tay.
"Không cần dẫn đi" Nhưng mà Yamamoto lại khoát tay, nói: "Tối nay, tôi muốn hai người họ ở trong biệt thự của tôi."
"Tôi hiểu tôi hiểu!"
Lưu Đông cười hắc hắc: "Còn không dẫn đi à, dẫn người đến biệt thực của anh Yamamoto"
"Các anh làm cái gì vậy?"
Hứa Khinh Tử thực sự là không dám tin vào mắt mình.
Họ lại thông đồng làm bậy quanh minh chính đại như này ư?
"Tôi phải báo cảnh sát!"
Hứa Khinh Tử vô thức bật ra những câu này.
Sau khi nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều bật cười.
Lưu Đông cười cười: "Cô quên à, tôi chính là cảnh sát đây? À, lẽ nào cô muốn báo cảnh sát thêm một lần nữa? Thế cũng được, tôi báo thay cho cô."
Nói xong, anh ta liền bắt đầu gọi điện thoại.
"Sao thế, báo xong rồi à. Có phải bây giờ có thể đi cùng tôi tới biệt thự của anh Yamamoto rồi không?" Sau đó, anh ta nở nụ cười đùa cợt.
"Tôi xem ai dám động vào họ"
Dương Kiến Nghiêm nói.
Mãi đến lúc này, Lưu Đông mới nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, sau đó anh ta nhíu mày, không khỏi mắng: "Cậu là cái thá gì?".
"Thân làm nhân viên nhà nước, lại đi thông đồng với người khác như vậy sao? Anh có xứng đáng với bộ trang phục đang mặc trên người không? Có xứng đáng với huy hiệu trước ngực không?" Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng nói.
"Ha ha, anh là cái thá gì?" Nghe thấy những lời này, Lưu Đông bật cười.
Không chỉ có Lưu Đông, Ngụy Văn Dũng đang mồm đầy máu cũng cười nhạo: "Thằng ranh con, đến giờ mà cậu vẫn chưa hiểu sao? Nam Hòa thì thiên hạ của người Nhật!".
"Nực cười, thế giới hòa bình, đến phiên người Nhật xưng vương xưng bá ư?" Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng cười một tiếng: "Các anh kiêu ngạo như vậy hả? Các anh thật sự coi mình là vua ở Nam Hòa hả?"
"Hắc, cậu nói đúng rồi" Ngụy Văn Dũng cười đắc ý: "Anh Yamamoto, là vua của Nam Hòa, đừng nói là một Hứa Khinh Tử hay một Cao Thúy Ngân, cho dù có là tiên nữ hạ phàm, anh Yamamoto mà vừa ý thì cũng không thoát được"
"Ngụy Văn Dũng, ông đúng là cực phẩm khốn nạn, Cao Thúy Ngân là con gái ông đấy"
"Có thể được anh Yamamoto vừa ý, đó là may mắn của nó".
"Ha ha" Dương Kiến Nghiêm chỉ thấy tức cười, tức cười đến cực điểm. Trong thiên hạ này lại vẫn còn ông bố như này hả?
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, lại có một số lượng lớn cảnh sát đi vào, rõ ràng họ chính là người mà Lưu Đông gọi điện tới lúc nãy.
Hơn nữa, người dẫn đầu là một lãnh đạo nhỏ, sau khi nhìn thấy Yamamoto thì nhận ra ngay, mấy người đó lại khom lưng khúm núm.
Sau khi Lưu Đông kể tình hình ra xong, người này trực tiếp phất tay: "Người đầu, bắt hết mấy người này lại, đưa tới biệt thự của anh Yamamoto."
Hứa Khinh Tử nhìn thấy mọi chuyện thì tức đến run người.
Không phải là cô chưa từng gặp phải loại chuyện này, nhưng quang minh chính đại thông đồng thế này, quả thực là lần đầu gặp.
"Bà xã, em đừng tức giận, đừng chấp nhặt với bọn họ. Em yên tâm, bọn họ không ai dám động vào em đâu."
"Sao nào, chẳng lẽ cậu vẫn muốn báo cảnh sát nữa hả?" Nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, Lưu Đông bật cười: "Cho dù cậu gọi tất cả cảnh sát ở khắp Nam Hòa tới đây thì vẫn vậy thôi, cậu vẫn chưa hiểu à?"
"Tôi cứ không tin đấy."
Dương Kiến Nghiêm liếc nhìn thời gian.
"Chắc là sắp đến rồi"
Đing động động.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Kiển Nghiêm reo lên.
"Anh Dương, em dựa theo vị trí của anh tới hội sở Hắc Mân Côi rồi, anh đang ở phòng bao nào?"
"Tầng bốn, phòng chữ Thiên" Nói xong, Dương Kiến Nghiêm cúp máy.
"À, gọi người à?"
Ngụy Văn Dũng cười nói.