"Vợ đang nói nhảm gì đó, Lam Thần là tâm huyết của em, mau đi đi, hay là anh đưa em đi nhé."
Dương Kiển Nghiêm mặc quần áo vào, kéo Hứa Khinh Tử đi thẳng đến công ty.
"Em không đi nữa" Trên đường đi, hai mắt Hứa Khinh Tử đỏ hoe, lúc này có thể tòa án đang niêm phong, cô tận mắt chứng kiến công ty bị phá sản, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô bị Dương Kiển Nghiêm kéo đi, cô không thể trốn thoát.
Nhưng sau khi đến công ty, cô mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, tất cả các nhân viên đều đã đến.
"Chào buổi sáng tổng giám đốc Hứa" Từng người một con chào hỏi cô. "Tòa án không niêm phong sao?" Hứa Khinh Tử sửng sốt một chút.
"Tổng giám đốc Hứa mau vào phòng làm việc đi ạ, chúng ta có khách" Trợ lý vui vẻ đi tới, kéo Hứa Khinh Tử vào phòng làm việc.
Trên bàn làm việc trong văn phòng, có một bản hợp đồng dày cộp. "Đây là cái gì thế Tôn?" Hứa Khinh Tử ngạc nhiên hỏi. "Chị xem đi tổng giám đốc Hứa" Trợ lý mỉm cười. Hứa Khinh Tử mở ra thì thấy đó là tất cả các hợp đồng hợp tác, tất cả đều đã được ký lại.
"Hả? Không phải bọn họ huỷ hợp đồng sao? Sao lại mang hợp đồng đến?" Khi cô đang nói chuyện, cửa văn phòng bị đẩy ra. "Tổng giám đốc Trần?"
Mà người bước vào không phải ai khác, chính là Trần Thiên Minh, Hứa Khinh Tử vô cùng kinh ngạc.
Phịch! Kết quả là vừa đi vào, Trần Thiên Minh đã quỳ xuống.
Hứa Khinh Tử còn cho rằng Trần Thiên Minh đến tìm phiền phức, nhưng đột nhiên ông ta quỳ xuống, thật sự khiến cô ngẩn người một lúc, rất hoang mang.
"Tổng giám đốc Hứa, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô. Tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho Công ty Lam Thần gấp mười lần!".
"Hả?". Cho đến khi chuyện này kết thúc, Hứa Khinh Tử vẫn không dám tin. Cô không dám tin, tất cả những điều này là sự thật. Cô rất vui mừng!
Thậm chí cô còn không đi làm nữa, tung tăng về nhà, như một cô bé được ăn keo.
"Kiến Nghiêm, em vui mừng quá".
Cô ôm lấy Dương Kiến Nghiêm. Chia sẻ niềm vui của mình với Dương Kiến Nghiêm.
"Anh biết không, chuyện này giống như là một giấc mơ vậy, Trần Thiên Minh đó lại thật sự tới xin lỗi em, mọi chuyện đều đã trở lại bình thường rồi".
"Có phải anh làm không?" Hứa Khinh Tử ôm lấy Dương Kiến Nghiêm, cô nhìn chằm chằm anh ở cự ly gần, hai mắt nóng rực.
"Vợ à, anh có bản lĩnh này sao? Anh có thể khiến Trần Thiên Minh đi xin lỗi em được sao?" Dương Kiến Nghiêm đáp.
"Cũng đúng" Hứa Khinh Tử gật đầu: "Vậy thì chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Lừa em đó, thật sự là anh làm. Tối hôm qua anh đến dọa Trần Thiên Minh, anh nói với ông ta nếu ông ta dám làm khó vợ anh, anh sẽ khiến ông ta không ra khỏi Hải Kinh được. Chắc ông ta sợ, sau đó đến xin lỗi em."
"Trông anh ngốc chưa kìa!".
Hứa Khinh Tử giận dữ trợn trừng mắt, nhưng lại nép vào vòng tay của Dương Kiến Nghiêm không rời, thay vào đó, tay cô càng siết chặt hơn.
"Kiến Nghiêm, anh thật tốt." Hải Kinh, một khu biệt thự nào đó.
Khi Trần Thanh Hàm đang thoải mái nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình Hàn Quốc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Trần Thiện Minh gọi tới.
"Chú Trần, Lam Thần bị phá sản rồi à, có phải hai vợ chồng nhà nó đến cầu xin chú rồi không? Bảo bọn họ tới tìm cháu" Trần Thanh Hàm cười.
Trong mắt cô ta cũng có một tia giễu cợt, mặc dù muộn hơn cô ta nghĩ một chút, nhưng không sao cả.
"Trần Thanh Hàm, chúng ta không có ân oán gì đúng không? Dù sao thì chú cũng là chú họ của cháu, tại sao cháu lại muốn hại chứ?"
Kết quả ai ngờ được, lời nói của Trần Thiên Minh trực tiếp khiến Trần Thanh Hàm sửng sốt.
"Chú Trần, ý chú là gì?" Trần Thanh Hàm bị lời nói của Trần Thiên Minh làm cho mờ mịt.
"Trần Thanh Hàm, cháu nói nhảm ít thôi, chơi ông đây một vố, khoản nợ này ông đây nhớ kỹ rồi."
Trần Thiên Minh hung hăng chửi bới, sau đó cúp điện thoại. Lúc Trần Thanh Hàm gọi lại, đã không thể gọi được, rõ ràng là bị chặn. "Khốn kiếp!"
Cô ta thầm nguyền rủa, đến bây giờ cô ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ có thể chứng minh tên Dương Kiến Nghiêm đó có chút năng lực.
Ít nhất thì Trần Thiên Minh đã và phải một bức tường. "Mình thực sự đã đánh giá thấp anh ta rồi."
Nhưng chuyện này không thể bỏ qua, Trương Nhất Minh đã chết trong tay của Dương Kiến Nghiêm. Về lý về tình, cô ta không thể nhịn nhục được.
Nếu không thể giải quyết thì sau khi trở về, mọi người trong giới sẽ cười nhạo cổ ta.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc khiến gia đình này rơi vào tuyệt vọng, để bọn họ cầu xin mình.