“Cậu biết không, tôi không muốn nói cho cậu biết là bởi vì muốn tốt cho cậu, đi tìm cậu Tiền chính là cậu đi tìm chỗ chết!” Bà cụ khẽ nói.
“Vậy tôi nói cho bà biết, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng sẽ giúp nhà họ Ngô các
người một tay, giờ tôi biết, tôi sai rồi, buổi tối hôm đó, nhà họ Ngô các người đã nên biến mất. Tôi không muốn nhiều lời, Tiền Đức Vân đang ở đâu?”
“Cậu uy hiếp tôi?” Sắc mặt bà cụ tối sầm.
“Bà ơi, đừng nói với anh ta, để xem anh ta làm thế nào?
“Đúng đấy mẹ, đừng nói với anh ta, thằng oắt con vênh váo cái gì chứ, đây là nhà họ Ngô, nhà họ Ngô của thành phố! Đến lượt một tên nhà quê như anh ta càn quấy? Lại còn dám đánh người, có giỏi thì đánh cái nữa thử xem” Một người phụ nữ chua ngoa thách thức.
“Đúng đấy bà ơi, thím nói đúng đấy, đừng trả lời anh ta, xem anh ta làm thế nào? Có người phụ họa thêm vào.
Mà Dương Kiến Nghiêm giẫm một phát lên cánh tay của Ngô Nghĩa Hưng đang ngã dưới đất.
Rắc Rắc!
Chỉ giẫm một cái, cánh tay liền bị gãy.
Ngô Nghĩa Hưng liền kêu gào thảm thiết.
Ngược lại Dương Kiến Nghiêm, sắc mặt bình thản, giống như chỉ là giẫm gãy một cành cây, nhưng sau đó tiện tay nhặt gậy bóng chày mà Võ vừa cầm lên, chống lên đầu của Ngô Nghĩa Hưng.
“Tôi đang uy hiếp bà đấy”
Anh nhìn bà cụ.
“Chỉ cần một chút nữa thôi là tôi có thể đập cho đầu ông ta thành thịt xay, bà có tin không?”
“Được, Tiền Đức Vân đang ở khách sạn Hoành Tân, buổi chiều Hứa Khinh Tử đã bị đưa qua đấy”
Cuối cùng bà cụ đã nói ra.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta không ngừng run rẩy, không biết là vì nhìn thấy con trai của mình bị đánh nên đau lòng, hay là vì tức giận.
“Bây giờ tôi không có thời gian, còn nhà họ Ngô các người, khi tôi quay về sẽ
xử lý”
Dương Kiến Nghiêm ném cây gậy bóng chày đi rồi thốt ra một câu, sau đó đưa Cao Thúy Ngân rời khỏi nhà họ Ngô.
“Anh rể, anh không sao chứ?”
Cả đoạn đường Dương Kiến Nghiêm im lặng không nói gì, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, Cao Thúy Ngân có hơi sợ hãi, chỉ bèn nhỏ giọng an ủi.
Vừa nãy hành động của Dương Kiến Nghiêm ở nhà họ Ngô cũng dọa cô ấy sợ chết khiếp, nhưng sau khi hết sợ thì lại thấy cảm động trong lòng.
“Anh không sao, em cũng yên tâm đi, anh sẽ đưa chị em trở về”
“Anh rể, chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Cao Thúy Ngân hỏi.
“Không cần báo cảnh sát cũng vô dụng thôi” Dương Kiến Nghiêm lắc lắc đầu, đối với những gia đình có gia cảnh như thế này, mấy tên cảnh sát kia cũng là một giuộc với bọn họ, cho dù là báo cảnh sát thì cũng là làm khó chính mình.
“Ừ” Từ trước đến nay, Dương Kiến Nghiêm rất có năng lực, rất có chính kiến, thấy anh nói như vậy, Cao Thúy Ngân cũng không nói thêm gì nữa.