Chương 57: Sinh nhật giản dị
Khi Dương Kiển Nghiêm đến bệnh viện, Hứa Khinh Tử đã tới rồi.
"Tình hình của mẹ sao rồi?" Dương Kiển Nghiêm vội vàng hỏi.
Hiện giờ Cao Xuân Lan đang ở phòng điều trị tích cực, nhìn từ cửa sổ thì người vẫn đang trong hôn mê.
Vành mắt Hứa Khinh Tử hồng hồng: "Mẹ chịu kích động nên bệnh tim tái phát. Bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm"
"Anh sẽ không bỏ qua cho nhà họ Hứa."
"Cao Thúy Ngân, ở nhà họ Hứa, người nào đã đẩy mẹ?"
Sáng nay, Cao Thúy Ngân và Cao Xuân Lan cùng nhau đi tới nhà họ Hứa.
"Là Hứa Thu Hân!".
Nhắc đến Hứa Thu Hân, Cao Thúy Ngân lại tức giận: "Người phụ nữ này thật quá là xấu xa, người phụ nữ này độc miệng lắm, thái độ thì sỉ nhục anh, mẹ tức quá liền cãi nhau với họ, nhà họ Hứa còn nói họ muốn tìm người đánh chúng ta, Hứa Thu Hân đẩy mẹ, sau đó mẹ liền ngã xuống đất, ngã xuống xong thì không ổn luôn".
Cứ thế qua một ngày.
Mãi đến tận ngày hôm sau, hôm nay vốn là sinh nhật của Cao Xuân Lan, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giờ chắc là đang ở nhà hàng Michelin chúc mừng sinh nhật.
Nhưng mà bây giờ người lại nằm trong bệnh viện. Buổi trưa, tiến hành một lần phẫu thuật. Ba người đều rất căng thẳng, đợi mãi đến khi bác sĩ đi ra, ba người mới thở phào một hơi.
"Đã qua khỏi nguy hiểm"
Nghe bác sĩ nói như vậy, Hứa Khinh Tử vui mừng mà khóc lên, cô ôm lấy Dương Kiến Nghiệm rồi khóc.
"Bác sĩ, tôi có thể vào thăm mẹ tôi không?"
"Được, nhưng hiện tại bệnh nhân rất yếu, tốt nhất vẫn là ít nói chuyện."
Lúc đi vào phòng bệnh, Cao Xuân Lan đã tỉnh rồi.
Chỉ có điều sắc mặt vẫn tái nhợt, rõ ràng là giống như lời bác sĩ nói, hiện tại bà ấy rất yếu.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?" Hứa Khinh Tử quan tâm hỏi.
"Mẹ đỡ nhiều rồi, các con đều thức cả đêm hả, yên tâm đi các con cứ, cơ thể mẹ khỏe rồi"
"Mẹ, mẹ nói mẹ đấy, mẹ tới nhà họ Hứa làm cái gì?"
Hứa Khinh Tử oán trách: "Con đã nói với mẹ rồi, sau này con không phải là người nhà họ Hứa nữa rồi, mẹ còn đi tới nhà họ làm gì chứ?"
"Cho dù trước kia có ân oán gì, nhưng suy cho cùng vẫn có quan hệ huyết thống, sao có thể nói bỏ là bỏ được." Cao Xuân Lan thở dài: "Mẹ nghĩ nhân dịp sinh nhật mẹ lần này, cải thiện mối quan hệ với bọn họ, sau này mọi người là người nhà rồi, con cũng có chỗ dựa"
"Mẹ" Nghe vậy, Hứa Khinh Tử lập tức khóc òa lên.
Cô biết, Cao Xuân Lan làm những việc này đều vì muốn tốt cho cô.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
Giờ phút này, Dương Kiến Nghiêm đi lên nói.
Lam Linh mặc chiếc váy liền màu hồng, bưng một chiếc bánh ga tô còn to hơn mình, nghiêng ngả đi vào.
"Bà ngoại, sinh nhật vui vẻ!"
Sau đó làm giọng nói non nớt đáng yêu vang lên.
"Đứa nhỏ, cháu không đi học là ai cho cháu đến bệnh viện đấy?" Rõ ràng là Cao Xuân Lan rất bất ngờ, nhưng sau đó hai mắt bà đỏ lên, nhưng bà vẫn hừ nói.
"Ai cho cháu gửi đồ chơi, đó toàn là những đồ mà những đứa trẻ khác không cần, để ở chỗ bà vướng lắm, như rác ấy vứt ở chỗ cháu đi."
"Me."
Hứa Khinh Tử tức giận trừng mắt nhìn Cao Xuân Lan, như là đang nói, rõ ràng là mẹ đã mềm lòng lắm rồi, có thể đừng ngụy trang như vậy nữa được không.
Nhìn thấy ánh mắt ai oán của con gái, Cao Xuân Lan mềm lòng, lập tức bộc lộ ra.
Nước mắt không kìm được đã rơi xuống, ôm Lam Linh lên giường.
"Cháu gái ngoan, bà ngoại rất vui vì cháu tặng bánh sinh nhật cho bà. Công chúa nhỏ của bà, bà ngoại yêu cháu lắm"
"Lam Linh cũng yêu bà ngoại!"
Lam Linh vui vẻ nở nụ cười.
"Mẹ, hôm nay vốn đã đặt bàn cho mẹ ở nhà hàng Michelin, giờ không đi được, mọi việc giản lược nhá, chỉ có Lam Linh mang một cái bánh bánh sinh nhật đến thôi.
Dương Kiến Nghiêm bất đắc dĩ giải thích.
"Không sao, bây giờ cũng rất tốt" Cao Xuân Lam mỉm cười lắc đầu.
"Cả nhà chúng ta ở bên nhau, chính là món quà quý nhất. Tiếp đó, bà lại bổ sung thêm một câu.
"Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!
"Sinh nhật vui vẻ, mẹ".
Lúc này, Cao Thủy Ngân và Hứa Khinh Tử cũng cùng nhau chúc mừng sinh nhật bà.
"Vui, vui hết!"
Cao Xuân Lan cười ra tiếng.
Có thể nhìn ra là nụ cười trên gương mặt bà xuất phát từ đáy lòng.
Ăn bánh sinh nhật xong, Cao Xuân Lan nhìn thoáng qua Dương Kiến Nghiêm, sau đó nói với Hứa Khinh Tử và Cao Thúy Ngân: "Hai con dẫn Lam Linh ra đi, mẹ và Dương Kiến Nghiêm nói chuyện"
"Vâng, mẹ"
Hứa Khinh Tử đánh mắt với Dương Kiến Nghiêm, ý bảo, nếu mẹ có mắng anh hoặc nói nặng gì, anh cũng phải nhịn đấy.
Dương Kiến Nghiêm đưa một ánh mắt Ok.
“Dương Kiển Nghiêm, trước kia thái độ của tôi với cậu cũng không tốt, tôi xin lỗi cậu"
Ai mà biết là bọn họ vừa đi ra ngoài, Cao Xuân Lan thế mà lại xin lỗi Dương Kiến Nghiêm.
"Hả?"
Đến cả Dương Kiến Nghiêm cũng sửng sốt.
"Mẹ, mẹ nói gì đấy, không có gì đâu, mẹ đối xử với con rất tốt"
"Tốt hay không tôi không biết sao, tôi thường xuyên mắng cậu là đồ vô dụng, còn bảo cậu hèn nhát, nhưng tôi không có ác ý với cậu. Ai bảo trước đây cậu dụ dỗ con gái tôi xong bỏ chạy, còn làm con gái tôi sống quả phụ năm năm. Tôi nói cho cậu biết, tôi chưa ra tay đánh cậu đã là khách khí với cậu lắm rồi."
"Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không như thế nữa đâu." Dương Kiến Nghiêm cúi đầu nói xin lõi.
"Sau này mà còn tái diễn nữa thì tôi có phải liều cái mạng già này, tôi cũng không tha cho cậu!" Cao Xuân Lan hừ nói.
Nhưng sau đó bà lại kéo tay Dương Kiến Nghiêm lại, xúc động nói: "Tình cảm mà Khinh Tử dành cho cậu cậu cũng rõ, cho dù sau này cậu có như thế nào, có tài cán hay không, có tiền hay không, cậu cũng đừng rời xa con bé, nghe rõ chưa.
Sau này có khó khăn gì, chẳng phải cậu có người nhà sao, cậu có tôi, cậu có Khinh Tử, cậu nói với chúng tôi. Cậu chịu uất ức cũng có thể nói với chúng tôi, tuyệt đối đừng giống như năm năm trước, biết chưa?"
"Con biết rồi, mẹ"
"Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chạy theo những thứ hư vô mờ mịt chẳng có ý nghĩa gì cả, quan trọng nhất đó là người một nhà sống vui vẻ bên nhau, vậy là hạnh phúc nhất"
"Con biết rồi ạ"
"Người nhà họ Hứa thì thôi bỏ đi, sau này chúng ta không qua lại với họ nữa, gia đình nhỏ của chúng ta là rất tốt rồi, không chọc vào ai, không nịnh ai hết" Cao Xuân Lan giống như là người từng trải, dặn dò Dương Kiển Nghiêm với lời nói thấm thía.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ qua cho nhà họ Hứa" Dương Kiến Nghiêm trầm mặt.