Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy giờ phải làm sao? Hứa Khinh Tử sốt ruột cực kỳ. Đừng nói năm phút, cho một tiếng cũng không đủ.

Đúng là cô có ý định cho Lam Linh chuyển viện, nhưng việc này cần sắp xếp sớm. Bây giờ trực tiếp mang đi thì đưa đến chỗ nào?

"Bác sĩ, anh có thể nói chuyện với viện trưởng, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ giải quyết ngay lập tức" Hứa Khinh Tử khẩn cầu nói.

Cô cũng tính dẫn Dương Kiến Nghiêm đến xin lỗi Lý Xuân Hà. Chỉ cần có được sự tha thứ của chị ta thì tất cả đều được giải quyết.

"Cô cầu xin tôi cũng vô ích. Viện trưởng đã tự mình thông báo, tôi cũng chỉ tới nói lại, cô đừng làm tôi khó xử

nữa."

Bác sĩ khoát tay, thở dài bất đắc dĩ, không quan tâm Hứa Khinh Tử giữ lại mà lập tức rời đi.

Hà."

"Haiz" Hứa Khinh Tử nhìn Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt có chút oán trách: "Anh đi cùng tôi đến xin lỗi Lý Xuân

"Anh có thể giải quyết"

"Anh có thể giải quyết cái gì? Anh không biết người ta có bối cảnh gì à? Loại người như bọn họ, sao chúng ta có thể chọc vào nồi?"

"Được rồi, em yên tâm. Anh đi xin lỗi là được chứ gì"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, Dương Kiến Nghiêm cũng không đành lòng, dứt khoát thuận theo lời cô. "Nhưng mà em không cần đi cùng. Chuyện này vốn do anh, không thể để em chịu ấm ức được." "Nếu anh thật sự nghĩ thế thì chịu chút ấm ức có là gì?" Nghe Dương Kiến Nghiêm nghĩ vì mình như vậy, hốc mắt Hứa Khinh Tử liền đỏ lên. "Được rồi, em ở đây chăm sóc Lam Linh đi, anh đi lát rồi về" Cùng lúc đó. Trong phòng làm việc của viện trưởng. Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha. Ông ta đeo kính gọng vàng, trong tay cầm điện thoại.

"Tổng giám đốc Chu cứ yên tâm. Nếu như em trai của bà nhà chịu ấm ức ở bệnh viện, tôi tất nhiên phải ra mặt rồi."

"Yên tâm, không có gì đáng ngại. Con nhỏ Lam Linh kia, trong nhà không có năng lực gì, mẹ của nó còn là gái quán bar."

"Ôi ôi, anh cứ yên tâm, sao tôi có thể sợ cô ta làm loạn được. Cho dù cô ta có làm loạn thì tôi cũng có cách đối phó với loại dân đen như này. Nhưng mà tổng giám đốc Chu này, gần đây bệnh viện chúng tôi cần một nhóm thiết bị tiên tiến, anh xem."

Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng lúc cúp máy, vẻ mặt ông ta tràn đầy vui sướng, dường như đã đạt được điều mình mong muốn.

Ông ta chỉ cần động miệng, đuổi một kẻ tôm tép đi, thế là lấy lại mặt mũi cho tổng giám đốc Chu, bản thân cũng kiếm được một mẻ, ngu gì không làm chứ?

Về phần sống chết của cô bé kia, ông ta chả thèm quan tâm. Vừa nghĩ đến có thể lấy được sáu tỷ từ tổng giám đốc Chu, ông ta không nhịn được mà cười trộm.

Cạch!

Ngay lúc ông ta đang nghĩ nên tiêu số tiền này thế nào, cửa phòng làm việc lại đột nhiên bị đẩy ra. Dương Kiển Nghiêm lạnh lùng đi vào. "Cậu là ai? Không biết gõ cửa à?" Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, người đàn ông không khỏi quát lớn. "Tôi là Dương Kiển Nghiêm, bố của Dương Lam Linh"

Người đàn ông không khỏi sững sờ. Ông ta đương nhiên biết Dương Kiến Nghiêm, dù sao cũng vừa mới giúp tổng giám đốc Chu giải quyết việc liên quan đến nhà này.

"Thì ra cậu chính là tên côn đồ mà bà nhà đã nói"

Người đàn ông nói thầm một tiếng, sau đó đánh giá Dương Kiến Nghiêm, dường như cảm thấy anh rất bình thường, trong mắt liền toát ra vẻ kiêu ngạo: "Con cậu đưa đi chưa?"

"Bây giờ nó còn đang phải chữa trị, ông bắt nó đi thì bảo nó đi đâu?"

"Nếu cậu không đắc tội với Lý Xuân Hà thì làm gì có chuyện này? Không phải con nhà người ta chỉ có con của anh cái kẹo mút bẩn thôi à? Điều này nói rõ con nhà người ta đồng ý kết bạn với con anh, đây là vinh dự cho các người".

Thế thì, con người ta là người. Lam Linh không phải người chắc? Tên đàn ông ra vẻ hung hăng vênh váo.

"Về phần con gái cậu ở chỗ nào thì liên quan gì tới tôi? Muốn trách thì chỉ có thể trách các người chọc vào người không nên chọc. Tranh thủ đưa con gái cậu đi đi, tôi khoan dung độ lượng, cho các người mười phút vậy."

"Sau mười phút mà con không đi, tôi sẽ bảo bảo vệ đuổi các người đi. Mà nhớ là toàn bộ bệnh viện ở Hải Kinh này sẽ không có chỗ nào thu nhận các người đầu"

Người đàn ông hùng hổ dọa người, không cho người ta chỗ trống để xoa dịu. "Ông đang uy hiếp tôi đấy à?" Dương Kiến Nghiêm híp mắt lại.

"Uy hiếp cậu? Cậu đủ tư cách à? Có vài người nhất định đừng nên chọc vào, không trêu vào được thì trách xa chút, đừng như đồ ngu, ngồi chém gió tự kỷ" Người đàn ông cười khẩy.

Vốn Dương Kiển Nghiêm đến nói lý với viện trưởng. Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết. "Mặc vào chiếc áo trắng lại đi làm xằng làm bậy, ông cũng xứng à?" Nói xong, Dương Kiển Nghiêm đánh một quyền qua. Một quyền này không tính là nặng, nhưng cũng làm rơi của ông ta một cái răng cửa. Ông ta bị đau thì kêu lên oa oa.

Ôm lấy miệng mình, máu tươi lập tức rơi đầy, sau đó phát hiện ra chiếc răng cửa bị rơi trong đống máu của mình.

Ông ta lập tức lên cơn giận dữ.

"Mày dám đánh ông à? Mày có tin ông giết chết mày không?" "Động chút là giết này chết kia, mấy người các người rốt cuộc lợi hại được cỡ nào?"

"Lợi hại cỡ nào à? Loại người như bọn tao chính là người mà cả đời bọn dân đen như chúng mày không tiếp xúc được. Thằng ranh."

Bich!

Ông ta còn chưa nói xong, Dương Kiển Nghiêm đã nhanh chân đi tới, nhấc chân lên đạp ông ta một phát bay ra. ngoài.

Khụ khụ!

Lại nôn ra hai ngụm máu.

Ông ta tập tễnh bò dậy, ánh mắt ác độc, trầm giọng nói: "Được lắm, mày giỏi đấy. Ở Hải Kinh này chưa có ai dám đánh tao đâu. Mày là người đầu tiên, không giết mày thì đúng là uổng công ông đây lăn lộn nhiều năm rồi!"

Rầm!

Mà đúng lúc này, cửa phòng đang đóng chặt lại bị đẩy ra lần nữa. Một tên đàn ông bụng phệ đi vào.

"Vậy sao, một tên phó viện trưởng nhỏ nhoi như ông thì lợi hại được bao nhiêu? Ở Hải Kinh này không ai dám động tới ông à? Mày là đại ca xã hội đen cấp S chắc?"

Người tiến vào không ai khác, chính là nhà giàu nhất Hải Kinh, Vương Kim Siêng. "Mày lại là thằng nào?" Phó Viện trưởng mắng.

"Một tên phó viện trưởng của bệnh viện mà bình thường lại ngang ngược càn rõ thế này ư?" Vương Kim Siêng đi tới trước mặt ông ta, thẳng tay cho ông ta một bạt tai.

"Mày hỏi tao là ai à? Mày nhìn kỹ xem tạo là ai?" Vương Kim Siêng tóm cổ áo tên đàn ông, để cho ông ta nhìn thẳng vào mặt mình. "Vương Kim Siêng, người giàu nhất Hải Kinh? Chủ tịch Vương!" Tên đàn ông ban đầu hoang mang, sau đó giật nảy mình, kinh hãi nói.

Vương Kim Siêng ít lộ diện trước mặt người ngoài, cho nên người bình thường có lẽ không biết mặt ông.

Nhưng thân là phó viện trưởng thì có thể tiếp xúc được, mà vừa hay, người đầu tư lớn nhất của bệnh viện này chính là Vương Kim Siêng. Trước kia viện trưởng tiếp đãi Vương Kim Siêng, ông ta đã được gặp mặt.

"Mày nói Hải Kinh không ai dám đánh mày à? Hôm nay tao đánh mày, rồi mày thấy sao?"

"Chủ tịch Vương nói gì vậy chứ. Đánh thì đánh thôi, tôi không đáng giá, nếu ông thích thì cứ đánh mỗi ngày đều được."

Miệng ông ta đầy máu, nhưng lúc này trên mặt phải treo lên nụ cười, trông cực kỳ buồn nôn. Nói đùa sao, ông ta có thể bóp chết Dương Kiến Nghiêm một cách đơn giản. Nhưng so ra, Vương Kim Siêng càng có thể bóp chết ông ta đơn giản hơn.

"Mày cũng biết nịnh nọt đấy." Vương Kim Siêng cười mỉa mai, sau đó chỉ vào Dương Kiến Nghiêm, nói: "Biết tạo là Vương Kim Siêng, thể biết anh ấy là ai không?"

"Cậu.. cậu ta là ai?" Tên đàn ông ý thức được mình tiêu rồi. "Anh ấy là ông chủ của tôi".

Nghe xong câu này, tên đàn ông liền biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK