Đây chính là chuyện tốt lớn nhất trên đời.
Nhưng mà đối mặt với sự hoan nghênh của hai người, còn có tiếng xì xào bàn tán ở phía sau, Côn Lăng Thiên đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Ánh mắt rơi trên người Dương Kiến Nghiêm ở phía sau, rồi sau đó cười lớn một tiếng bước tới.
“Anh cả, chúng ta gần mười ngày rồi chưa gặp nhau nha.”
Âm!
Chứng kiến cảnh này, Trương Bắc lập tức khiếp sợ.
Trong đầu cậu ta như thể bị sét đánh vậy.
Vừa rồi Côn Lăng Thiên gọi Dương Kiến Nghiêm là cái gì cơ?
Anh cả?
Gọi là anh cả?
Ngay cả Cao Thúy Ngân cũng trợn tròn con mắt.
Cô ấy khiếp sợ nhìn Dương Kiến Nghiêm ở bên cạnh mình, một lúc lâu sau
vẫn không thể nói lên lời.
Thế mà vị chiến thần hộ quốc khiến người khác kính ngưỡng trong truyền thuyết này lại quen biết anh rể? Còn gọi anh rể là anh cả?
Chỉ có Ngô Phong âm thầm đi theo phía sau Dương Kiến Nghiêm là không kinh ngạc, bởi vì anh ta biết Dương Kiến Nghiêm chính là anh cả của chiến thần Côn Lăng Thiên.
Thứ mà bây giờ anh ta đang có không phải là kinh ngạc mà là kích động, loại
kích động đến toàn thân nổi da gà kia.
“Đại ca, tôi đã biết tình hình rồi. Anh yên tâm đi, những lính đến đây ngày hôm nay, tôi sẽ không bỏ sót một tên nào cả”
Côn Lăng Thiên ra lệnh một tiếng.
“Bắt tất cả lại!”
Sau đó binh sĩ mà anh ấy mang tới bắt đầu hành động.
Trong vòng hai phút sau, bọn họ đã bắt giam được toàn bộ người của Trương Bắc ở trong khách sạn.
Đối phương căn bản cũng không có phản kháng. Đầu tiên là cách biệt về trang bị, hơn nữa bọn họ còn là người của chiến thần Côn Lăng Thiên đó. Dũng khí để bọn họ phản kháng cũng không có.
Hai phút sau, đám người Trương Bắc trợn tròn mắt nhìn khách sạn bị dọn sạch.
Lúc này, cho dù Trương Bắc có ngốc hơn nữa thì cũng hiểu ra, chiến thần Côn Lăng Thiên chính là người do Dương Kiến Nghiêm gọi đến.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt cậu ta rất khó coi.
“Anh Bắc, Dương Kiến Nghiêm... Thật sự là anh cả của chiến thần... Côn Lăng Thiên?”
Võ run run rẩy rầy nói.
“Còn cần cậu nói à?” Mặt Trương Bắc xám như tro tàn.