“Em ra ngoài trước đi, anh đưa chị em đi” Dương Kiến Nghiêm đuổi Cao Thúy Ngân ra ngoài, sau đó còn gài cửa lại.
Ở trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Kiển Nghiêm và Hứa
Khinh Tử.
Hứa Khinh Tử ngồi bệt trên đất, mặc kệ cho máu tươi ở cổ tay chảy ra, sau đó cô lộ ra một nụ cười yếu ớt với Dương Kiến Nghiêm.
“Dương Kiến Nghiêm, em xin lỗi anh, em chết đi cho xong”
Trước đây Hứa Khinh Tử trung cổ, nhưng cô cũng không hề mất trí nhớ.
Cô còn nhớ những lời mình đã nói.
“Em không muốn đi, em muốn gả cho Tiền Đức Vân”
“Hai người đi đi, em sẽ không trở về với hai người đầu”
“Đó là chuyện trước đây, bây giờ em không thích anh nữa, em đã không muốn ở bên anh nữa rồi”
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Những lời nói này như từng con dao găm đang từng nhát từng nhát đâm vào trong lòng của Hứa Khinh Tử.
Cô là người nói nhưng giờ đây lại thấy lòng đau như cắt.
Vậy Dương Kiển Nghiêm thì sao?
Anh là người phải chịu đựng những lời nói này. Đối với anh mà nói, chắc có lẽ là nỗi đau thầu trời.
Bản thân mình có lỗi với Dương Kiến Nghiêm.
Mình đáng chết!
Tại sao mình lại có thể nói ra những lời đau lòng đó chứ?
Cô không dám yêu cầu tha thứ xa vời gì, chỉ có cái chết mới có
thể bù đắp lại lỗi lầm bản thân đã phạm phải.
“Vợ ngốc”
Dương Kiển Nghiêm đi tới tìm bằng gạc rồi băng vết thương lại giúp cô.
Lúc mới đầu Hứa Khinh Tử còn phản kháng, nhưng mà sức lực của cô sao lớn bằng Dương Kiến Nghiêm được, cuối cùng cô bị nắm lấy cánh tay, anh cẩn thận băng bó vết thương cho cô.
“Anh có phải trẻ con đâu, đấy cũng không phải là lời thật lòng của em, tại sao anh lại để bụng chứ?” Dương Kiến Nghiêm cười: “Ngoan, băng bó vết thương trước đã, lát nữa anh sẽ đưa em đi bệnh viện”
Nhìn nụ cười ấm áp của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Khinh Tử chỉ cảm thấy tim mình rất đau.
Nếu như Dương Kiển Nghiêm đi vào mắng mỏ, hung dữ với cô, thậm chí đánh cô một trận, có thể cô sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng mà Dương Kiến Nghiêm lại cứ cười dịu dàng như thế mà băng bó vết thương cho cô.
Cô nhớ đến một câu nói.
Có một ngày nếu như bạn đã nếm qua hết những cay đắng trên đời, nếu như càng ngày càng cục súc thì tôi có thể hiểu cho bạn, nhưng nếu như càng ngày càng dịu dàng thì tôi sẽ đau lòng cho bạn.
Tim của cô thực sự rất đau.
Đau lòng thay cho Dương Kiển Nghiêm.
Cô vươn tay ra, sờ gương mặt đang cười của Dương Kiển Nghiêm một cách run rẩy.
Sau đó nước mắt cô rơi như mưa.
“Xin lỗi, xin lỗi, thực sự xin lỗi anh”
Hứa Khinh Tử ôm Dương Kiến Nghiêm khóc rất lâu.
Ngoài việc tự trách bản thân, cô còn cảm động.
Cảm động trước sự bao dung của Dương Kiến Nghiêm.
Hứa Khinh Tử ôm chặt lấy Dương Kiến Nghiêm, nghẹn ngào lên tiếng: "Kiến Nghiêm, anh biết không, em thật sự rất sợ, những điều em nói trước đây sẽ khiến anh rời xa em."
"Vợ ngốc quá à, em nói nhảm gì đó."