Đối với những lời nịnh nọt này, trên mặt Ngô Phong hiện lên vẻ tự hào.
Sau đó anh ta trở về bên cạnh Ngô Nghĩa Hưng, thấp giọng nói: "Anh cả, chiến thần Côn Luân tới thành phố, đối với nhà họ Ngô mà nói, lần này đích xác là một cơ hội".
Vị hôn phu của cô ba không phải là người của quân khu sao, bố của vị đó còn đại sảnh, chắc chắn có thể tiếp xúc với chiến thần Côn Luân. Nếu mượn cơ hội để xây dựng quan hệ tốt với chiến thần Côn Luân, thì quả là bước nhảy vọt đối với nhà họ Ngô!".
"Còn phải nói à, bà cụ đang sắp xếp rồi!" Ngô Nghĩa Hưng gật đầu. Vốn không cần Ngô Phong nhắc nhở chuyện này, nhà họ Ngô nhất định sẽ làm.
"Được rồi, tôi đi về, chú ở lại đây ứng phó đi" Sắc mặt của Ngô Nghĩa Hưng nặng nề, giống như có tâm sự gì đó, không có tâm trạng tham gia buổi tiệc này.
"Được rồi, anh cả, anh nén bị thương. Đừng nên quá thương tâm chuyện của cậu chủ nhỏ" Ngô Phong thở dài: “Cũng bảo bà cụ nén bị thương, quý trọng thân thể."
+
Ngô Nghĩa Hưng vừa đi. Ở bên ngoài đại sảnh, hai bảo vệ đột nhiên bị người ta đánh ngã trên mặt đất. Một người chậm rãi bước vào. "Bảo vệ, có người xông vào hội quán Chu Công, mau thông báo tiếp viện!"
Hai bảo vệ ngã xuống đất không để ý đau đớn, mà lập tức đứng lên và liên lạc bằng điện thoại vô tuyến.
Tiếng xôn xao ở cửa khiến người bên trong đại sảnh chú ý.
Đối với chuyện có người xông vào những người này không thèm để ý có nguy hiểm gì, vì dẫu sao họ đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố, có cảnh tượng gì mà họ chưa từng nhìn thấy.
Điều duy nhất làm cho bọn họ tò mò là lại có người dám xông vào hội quán Chu Công?
Không biết hội quán Chu Công này chính là sản nghiệp của nhà họ Chu sao? Thành phố nhà họ Chu là thành phố quyền thế số một. Dám càn rỡ ở trong sản nghiệp của nhà họ Chu là muốn tìm cái chết à?
Vừa rồi, nhân viên bảo vệ kia vừa thông báo xong, đã lập tức có mấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục cầm súng lục vọt vào.
Bọn họ vây quanh Dương Kiến Nghiêm.
"Không biết vị này là ai, vì sao xông vào hội quán Chu Công tôi?" Người cầm đầu thấp giọng hỏi.
Những người này đều là lính giải ngũ, có thực lực rất mạnh, còn cầm theo súng lục, có thể thấy được chút bối cảnh của hội quán Chu Công này.
"Tìm người"
"Nơi này không có người anh muốn tìm. Hơn nữa, anh bạn, tìm người không phải tìm như vậy."
"Nhiều chuyện." Dương Kiển Nghiêm bĩu môi, đi thẳng vào bên trong. "Ra tay đi!" Người kia cũng không nói nhảm, trực tiếp nổ súng.
Nhưng mà ngay tại lúc này, thân hình Dương Kiến Nghiêm chuyển động một cái. Một khắc sau, anh xuất hiện ở trước mặt người kia.
Anh bóp cổ người kia, nhấc người kia lên và nói. "Con mẹ nó? Tránh được đạn?" Người trong sảnh thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi há hốc mồm.
Không ít người dụi dụi hai mắt của mình, không thể tin được mà nhìn cảnh tượng này, cứ ngỡ mình nhìn lầm rồi.
"Tôi tìm được người tôi muốn tìm rồi đi."
Dương Kiển Nghiêm ném người kia đi, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Nếu các người nhiều chuyện, thì tự gánh lấy hậu quả."
Khụ khụ! Ánh mắt của người nọ bị ném ngã trên đất có hơi sợ hãi. Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Thậm chí người đàn ông này ngay cả đạn cũng tránh được? "Đừng có lộn xộn.". Người nọ thấy thuộc hạ còn cản Dương Kiển Nghiêm, thì lập tức ngăn cản.