Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói được một nửa, Thái Từ Khâm nhớ ra gì đó, sau khi đứng dậy tắt thiết bị quan sát ở góc tường, mới tiếp tục nói tiếp: “Thằng nhãi, tôi cũng không muốn lòng vòng với cậu nữa, cậu nên biết là ai cho người tới bắt cậu, cậu nếu như biết điều, thì tới đầu hàng trước bà cụ, sau đó cút khỏi thành phố”. 

Tuy rằng không biết rõ ràng tình huống cụ thể giữa Dương Kiển Nghiêm và nhà họ Ngô ra sao, nhưng mà từ trong lời nói của bà cụ trong cuộc điện thoại, cũng hiểu được phần nào. 

“Tôi thật sự hiếu kỳ, một thằng khốn nạn tới từ Hải Kinh như cậu, lấy đâu ra dũng khí mà dám cứng đầu với bà cụ? Cậu không phải là tìm chết chứ?”. 

“Vấn đề của nhà họ Ngô, đợi sau khi tôi ra ngoài, sẽ xử lý, còn về anh, vẫn còn thời gian năm phút để thả tôi ra ngoài” Dương Kiển Nghiêm lạnh nhạt nói. 

“Cậu cũng đúng thật là lấy trứng chọi với đá mà, vừa thổi lại vừa cứng, đúng là tìm tới cái chết!” 

Nghe thấy Dương Kiến Nghiêm nói như thế, Thái Từ Khâm cũng hết kiên nhẫn, lạnh nhạt khịt mũi nói: “ Cậu muốn ra ngoài? Nằm mơ đi, cậu tin hay không, cậu sẽ bị nhốt ở trong cục cảnh sát này cả đời?” . 

“Thứ nhất tôi không phạm pháp, thứ hai anh không có chứng cứ, chỉ dựa vào những lời mà anh vừa nói lúc nãy, thân là một công nhân viên chức, anh cảm thấy phù hợp không? Anh có dám phụ trách với những lời nói của bản thân mình không?” 

“Con mẹ nhà cậu, còn dám giở giọng dạy đời ông đây à? Cậu là cái thá gì?” Ngữ khí của Dương Kiến Nghiêm trong phút chốc khiến cho Thái Từ Khâm tức điên lên: " Thằng ngốc nhà cậu, đợi bị nhốt ở đây cả đời đi”. 

Nói xong, anh ta liền chuẩn bị đứng dậy rời khỏi. 

“Tôi nói rồi, anh vẫn còn thời gian năm phút để thả tôi và vợ tôi ra ngoài, nếu 

không anh thật sự sẽ phải hối hận đấy”, Dương Kiển Nghiêm gọi Thái Từ Khâm đứng lại. 

“Chậc chậc!” Thái Từ Khâm dừng lại, quay đầu, ánh mắt toàn là sự khinh miệt: “Cậu đang uy hiếp đấy à? Được thôi, hôm nay ông đây sẽ đợi, xem cậu có thể tìm ai tới, năm phút sau, ông đây sẽ cho cậu biết vì sao hoa lại có màu đỏ”. 

Nói là năm phút, thực ra chỉ có ba phút sau. 

Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên được mở ra. 

“Không ổn rồi cục trưởng Thái ơi, thị trưởng Trịnh tới rồi” Một đồng chí hoang 

mang nói. 

“Cái gì?” 

Thái Từ Khâm kinh ngạc không thôi. 

Một người có chức lớn như là thị trưởng Trịnh sao đột nhiên lại xuất hiện ở phần khu này của bọn họ? 

“Mau mau chuẩn bị một chút, tôi sẽ ra ngoài nghênh đón” Thái Từ Khâm mau chóng nói. 

Thế nhưng anh ta vẫn chưa đi ra ngoài, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài. 

"Thái Từ Khâm, cậu to gan nhỉ?”. 

Âm thanh vừa dứt, một người đàn ông tuổi trung niên, đi cùng một người thư ký bước vào. 

Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt sắc nét góc cạnh, tràn đầy khí thế, giữa hai hàng lông mày tỏa ra khí khái hào hùng, mà người này chính là thị trưởng của thành phố. 

“Thị trưởng Trịnh, sao ngài lại nói thế ạ?” Thái Từ Khâm khựng lại một lúc, chắc chắn đã có chuyện gì rồi. 

Vừa tới đã tỏ vẻ tức giận như thế. 

“Thị trưởng Trịnh, ở đây lạnh, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện”. 

 

Thái Từ Khâm định là mời thị trưởng Trịnh ra bên ngoài rồi nói chuyện tiếp. 

“Còn đi tới phòng làm việc của cậu? Cậu không còn cơ hội nữa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK