“Không thiếu tiền?”
Nghe Dương Kiến Nghiêm nói, nhiều người nhà họ Ngô đều cười, trên thế giới này mấy ai không thiếu tiền, chẳng qua là vấn đề bảng giá mà thôi.
Cái này cũng chỉ chứng minh trọn vẹn Dương Kiến Nghiêm là một tên nhà quê, chưa từng nhìn thấy được bao nhiêu tiền nên mới nói mấy câu kiểu không thiếu tiền.
Bà cụ cũng bật cười, rõ ràng bà ta cảm thấy như vậy.
Sau đó bà cụ vẫy vẫy tay, thấy Ngô Nghĩa Hưng lấy trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, ném đến trước mặt Dương Kiển Nghiêm.
Bà cụ nói: “Chẳng ai trên thế giới này không thiếu tiền, trong thẻ này có ba mươi tỷ, ba mươi tỷ đối với cậu mà nói, cả đời này kiếm không ra, dù nửa đời sau cậu không làm gì thì với số tiền này, cậu cũng có thể hưởng thụ cuộc sống sa hoa tại Hải Kinh.
“Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền” Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
“Vậy cậu ở lại làm gì, chưa ăn no định ăn chút nữa hả?” Võ châm biem.
Mấy người khác cũng bật cười.
“Dương Kiến Nghiêm, tôi đây cũng không muốn nói nhảm thêm với cậu, nếu trước kia thì không vấn đề gì, nhưng bây giờ Lam Linh và Hứa Khinh Tử, tôi định để bọn nó trở về nhà họ Ngô, còn cậu, không
có tư cách bên cạnh nó, cầm tiền rồi đi, tốt cho cả hai người. Các người vốn không phải người cùng thế giới.
Cậu nói nhiều như vậy, không phải muốn nâng giá sao, có thể, cậu ra giá đi.”
“Tôi không ở lại để xin tiền của các người, chỉ muốn nói cho các người biết, tôi và Khinh Tử đến thành phố là vì làm văn bia cho em trai cô ấy. Về chuyện đến nhà họ Ngô, Khinh Tử đơn thuần nghĩ đến tình thân huyết thống nên muốn trở về xem thử, nhưng các người khiến người ta thất vọng thật đó, sau khi hôm nay đi, chúng tôi mãi mãi sẽ không quay lại”
“Nhóc con, bà ngoại mới nói gì cậu không nghe thấy sao, cậu nghĩ các cậu có thể ra khỏi thành phố sao?” Võ cười nhạo.
“Núi cao còn có núi cao hơi, các người quên chuyện mấy ngày trước rồi sao?” Dương Kiến Nghiêm không vui lắm.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt người nhà họ Ngô đều trầm lại.
Nhất là bà cụ, sắc mặt trở nên vô cùng khó xử.
Chiến thần Côn Lăng Thiên mấy ngày trước, dẫn ba nghìn tướng sĩ cuồn cuộn đến thành phố, không nói hai lời, dẫn nhà họ Ngô bọn họ đến nghĩa trang.
Trong lòng bọn họ phiền muộn!
Càng bức bối hơn là, đến bây giờ đến mặt chiến thần Côn Lăng Thiên còn chưa gặp, càng không hiểu sao chiến thần Côn Lăng Thiên làm vậy.
Đây xem như là một điều sỉ nhục của nhà họ Ngô, nhắc đến là khiến người ta thấy nhục.