Chương 52: Xin lỗi
"Anh ả? Bao ư?"
Cao Vinh bật cười, anh ta nhìn chằm chằm Dương Kiến Nghiêm với ánh mắt coi thường: "Cái đồ dế nhũi như anh, anh có biết bao chỗ này một ngày cần trả bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Mười lăm tỷ đồng." Cao Vinh chìa bàn tay ra.
"Không nhiều lắm" Dương Kiển Nghiêm gật gật đầu.
"Không nhiều ư?" Cao Vinh nhếch miệng nói: "Đừng nói là mười lăm tỷ, cho dù chỉ là một tỷ rưỡi, anh có lấy ra được không? Một tỷ rưỡi đã đủ cho loại người như anh buôn bán mười năm rồi đấy."
"Quet the."
Dương Kiển Nghiêm lấy thẻ ngân hàng của mình ra. Thấy thế, Cao Vinh không khỏi sửng sốt. Anh ta bật cười: "Anh vẫn còn giả bộ hả? Tôi muốn xem xem, anh có thể giả bộ đến lúc nào. Cậu Vương qua đây quẹt thẻ!"
Một nhân viên phục vụ đã đợi sẵn từ sớm lập tức đi ra, cầm máy POS ra đưa tới trước mặt Dưỡng Kiến Nghiêm.
Sau đó, điều là Cao Vinh kinh ngạc là, quẹt thẻ thành công.
"Thế mà lại có thật hả?" Nói thật, anh ta có hơi bất ngờ.
"Ngày kia chúng tôi tới, các cậu chuẩn bị cho tốt" Dương Kiến Nghiêm dặn dò.
Ai mà biết lúc này, Cao Vinh đột nhiên bĩu môi rồi nói: "Tôi nghĩ anh đã nhầm rồi, mười lăm tỷ chỉ là tiền đặt cọc, chỗ này không có quy định bao hết, nhưng nể mặt anh đã thanh toán số tiền đặt cọc này, 60 tỷ là anh tôi có thể cho anh bao một ngày"
Anh ta vuốt chiếc nhẫn trên tay, nhìn Dương Kiển Nghiêm với vẻ suy nghĩ.
Mười lăm tỷ chắc đã là cực hạn của người này rồi, anh ta không tin Dương Kiến Nghiêm còn có sáu mươi tỷ để quẹt.
Tất nhiên là Dương Kiển Nghiêm sẽ không quẹt rồi, anh nheo mắt: "Cậu đang đùa tôi hả?"
"Ày, anh nói đúng rồi, tôi đang đùa anh đấy thì sao? Chẳng phải là anh rất có tiền sao? Tôi nói rồi, nhà hàng nhà tôi không có quy định bao cả nhà hàng, nếu anh muốn bao, tôi sẽ phá vỡ quy định này, sáu mươi tỷ đồng
"Thôi bỏ đi, anh rể, chúng ta không đặt nữa" .
Cao Thúy Ngân biết, Cao Vinh cố tình làm khó bọn họ.
"Không có tiền thì đừng có giá bộ, ngoài ra còn một câu nữa, tiền đặt cọc sẽ không được hoàn trả."
"Cao Vinh, tôi thật không ngờ anh là loại người này, tại sao anh không trả lại tiền?" Cao Thúy Ngân rất tức giận.
"Đây là quy định, không hoàn trả là không hoàn trả, trừ phi cô theo tôi ngủ một đêm"
"Anh."
Khuôn mặt nhỏ của Cao Thúy Ngân đỏ bừng, rõ ràng là cô đã tức lắm rồi.
"Gia và thanh cao cái gì?" Anh ta đổi giọng, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Cậu Vương, từ hôm nay trở đi, nhà hàng chúng ta có thêm một quy định, chó và hai người họ không được vào trong."
"Cậu chủ, ý của cậu là hai người họ và chó chia giống nhau đúng không?" Nhân viên phục vụ cố ý nói.
"Đầu óc khá linh hoạt đẩy, tăng lương!"
"Hắc hắc, cảm ơn cậu chủ" Vương kia cười hắc hắc, sau đó anh ta đi tới trước mặt Dương Kiển Nghiêm và Cao Thủy Ngân, quát lên: "Đã nghe thấy chưa, nhà hàng chúng tôi, không tiếp đãi chó và các anh, mau cút đi."
"Cao Vinh, anh đúng là một thằng khốn". "Ha ha, tôi chính là thằng khốn đây, cô làm gì được nào?" Cao Vinh cười mỉm nói.
Cuộc tranh cãi bên này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ánh mắt của rất nhiều người đang nhìn hai người Dương Kiến Nghiêm. Lúc ăn cơm, chuyện vui nhất chính là có trò hay để xem.
Rất rõ ràng, hiện tại đang có một tuồng chèo để xem.
Bị nhiều người nhìn vào, Cao Thủy Ngân cảm thấy khuất nhục, nhưng cô lại không làm gì được, bởi vì cô không thể chọc vào Cao Vinh, hậu thuẫn của anh ta rất kinh.
"Nói xong chưa?"
Thế nào Dương Kiến Nghiêm lại mỉm cười nói.
"Cái gì?" Cao Vinh sửng sốt. "Lúc đầu tôi chỉ tới để đặt một bàn cơm mà thôi, nhưng cậu lại cứ như chó điên, cắn người" "Ồ, thế anh muốn làm sao?"
"Con người tôi, đã bỏ tiền ra thì sẽ không lấy lại" Dương Kiến Nghiệm bình thản nói.
"Ha ha, coi anh nói phét kìa, anh cũng phải có cái bản lĩnh lấy lại thì mới được." Cao Vinh châm chọc nói.
Nói oai như thế, chẳng qua là muốn cho mình cái bậc thang thôi, bởi vì anh có muốn, cũng không lấy lại được đâu.
"Tiền của tôi không dễ lấy thế đâu".
Dương Kiến Nghiêm chẳng thèm để ý, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Kim Siêng.
"Ông Vương, tôi nhớ nhà hàng Michelin có trong danh sách thương hội đúng không? Trong vòng năm phút, cho ông chủ của Michelin cút xéo."
Nếu anh nhớ không nhầm thì nhà hàng Michelin đúng là có nằm trong danh sách của Thương hội nước Chiêm.
Cũng có nghĩa là, kỳ thực thì nhà hàng này là sản nghiệp của Dương Kiến Nghiêm.
Ngay từ lúc bắt đầu, Dương Kiến Nghiêm chỉ tính tới đây đặt bàn ăn thôi.
"Ha ha ha!" Sau khi nghe thấy cuộc gọi của Dương Kiến Nghiêm. Cao Vinh đã bật cười.
Không chỉ anh ta.
Mà tất cả mọi người đều bật cười.
Nhân viên phục vụ bên cạnh Cao Vinh không nhịn được chấm chọc: “Người này có bệnh không vậy? Còn nói cho ông chủ chúng tôi cút xéo nữa chứ, đầu óc phát triển kiểu gì vậy?"
Người ăn cơm ở đằng trước cũng nghe thấy câu này, cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Michelin là nhà hàng có tiêu chuẩn cao nhất Hải Kinh, ông chủ phía sau có thực lực hùng hậu cỡ nào, không cần nói cũng biết. Cho dù có là Vương Kim Siêng, người giàu nhất Hải Kinh ở đây thì cũng không dám nói năng ngông cuồng như vậy.
Lúc đầu mọi người chỉ xem náo nhiệt thôi, giờ nghe thấy câu nói này, họ cũng nghĩ hay là Dương Kiến Nghiêm có bệnh.
"Tôi không ngờ trên đời này sẽ có người bảo là cho bố tôi cút xéo, lại còn nói ở trong nhà hàng nhà tôi nữa chứ. Ánh mắt Cao Vinh vẫn có vẻ trào phúng như cũ.
"Anh rể, hay là thôi bỏ đi?"
Cao Thúy Ngân hơi nhát gan, hình như càng ngày càng lớn chuyện rồi.
"Những lời mà tôi nói ra, như bát nước hắt ra ngoài, sẽ không thu lại" Vẻ mặt Dương Kiến Nghiêm bình thản.
"Ha ha, ông đây đợi, thằng kia, còn bốn phút nữa. Bốn phút sau, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn." Cao Vinh cười khẩy nói.
Khi thời gian đến phút thứ tư, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên mặc comple đi ra. Ông ta cầm một hợp đồng trong tay. Sau khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, ông ta đi tới luôn.
"Tổng giám đốc Dương, đây là văn kiện thay đổi pháp nhân của Michelin, pháp nhân dã được thay đổi thành anh rồi."
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Ngay cả Cao Vinh cũng ngây ngẩn cả người. "Làm cái trò gì vậy? Còn có cả người phối diễn, thú vị đấy"
Hiển nhiên là Cao Vinh không tin.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Một người đàn ông mập đi ra. Ánh mắt ông ta khiếp sợ và hoảng hốt.
"Bố?"
Sau khi nhìn thấy người đàn ông, Cao Vinh cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì người tới không phải ai khác mà chính là bố của mình. "Bố, sao bố lại ra đây?" Cao Vịnh hỏi. Thế mà sau khi người đàn ông đi tới, ông ta tát bốp một cái vào mặt Cao Vinh. "Thằng mất dạy, quỳ xuống cho tao". Dầu năm ngón tay đó chói, xuất hiện trên mặt Cao Vinh, rất đau đấy!