Đây là sự báo đáp mà cô ta dành cho Dương Kiến Nghiêm.
Nếu không nhờ Dương Kiến Nghiêm, sau ngày hôm nay e là
trong thành phố sẽ không còn nhà họ Chu nữa.
Thực ra đây không phải là điều mà cô ta lo lắng, quan trọng nhất là ông nội thân cận nhất của cô sẽ bị Tiền Thiên Định giết chết, cho nên nói Dương Kiến Nghiêm không những là ân nhân của nhà họ Chu và còn là ân nhân cứu mạng ông nội cô.
“Tôi không cần tiền của nhà họ Chu các cô” Dương Kiến Nghiêm cũng không nhận lấy tấm thẻ: “Tôi đã nói với cô, từ đầu đến giờ tôi luôn không thiếu tiền?
“Anh Dương, anh có yêu cầu gì?”
“Nhà họ Chu các cô không có thứ đáng để tôi dòm ngó” Dương Kiến Nghiêm lắc đầu: “Cô quên lúc cầu xin tôi, cô đã nói gì rồi sao?”
Chu Ngọc Lam lập tức sửng sốt, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, vô cùng tôn kính nói: “Ngọc Lam nguyện làm trâu làm ngựa cho anh Dương”
“Đứng dậy đi, kể từ hôm nay, nhà họ Chu phụng tôi là chủ, bao gồm cả cô? Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói.
“Ngọc Lam đã hiểu, Ngọc Lam bái kiến chủ nhân” Chu Ngọc Lam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Dương Kiến Nghiêm.
Khu vực trung tâm ở phía nam thành phố.
Nếu đã nắm được nhà họ Chu thì chẳng khác nào nắm thành phố trong lòng bàn tay. Từ khi rời khỏi Điện Chiến thần, Dương Kiến Nghiêm đã có ý định dời căn cứ đến nước Chiêm này.
Sau khi nắm thành phố trong tay, anh sẽ có thể bắt đầu cắm rễ đây.
+
Ngoại trừ nguyên nhân đáp ứng với Vương Kim Siêng, đó cũng là nguyên nhân khác anh giúp đỡ Chu Ngọc Lam.
Tuy nhiên Dương Kiến Nghiêm cũng không muốn ở lại nhà họ Chu, anh ra ngoài đã lâu rồi. Sáng sớm lúc anh ra ngoài, Hứa Khinh Tử nói muốn rời khỏi thành phố.
Anh phải quay về nói một tiếng.
Tuy rằng Dương Kiến Nghiêm đã giải quyết Tiền Thiên Định, thể nhưng thành phố vẫn chưa được yên bình, hoặc là nói đây chỉ là sự bình lặng trước bão giông.
Lúc này, phía chân trời ở cách đó mấy trăm cây số, một chiếc máy bay được bao trọn đang hướng đến thành phố.
Trên máy bay, một thanh niên anh tuấn đứng chắp tay bên cạnh cửa sổ, nhìn ngắm lục địa xa xa ở dưới tầng mây.
“Sư thúc, còn một tiếng nữa chúng ta sẽ đáp xuống tọa độ 12,38. Đó là sân bay của nhà họ Chu trong thành phố”
Một người đàn ông râu quai nón ở bên cạnh nói.
“Được!”
Thanh niên gật đầu.
Anh ta tên là Lâm Khiêm.
Sư huynh của anh ta chính là Tiền Thiên Định,
Ba tiếng trước, đệ tử của Tiền Thiên Định chạy trốn khỏi nhà họ Chu đã hồi báo tin tức Tiền Thiên Định bỏ mình về nhà họ Lâm.
Lâm Khiêm nhận lệnh đi đến thành phố trước.
“Sư thúc, ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Sư phụ là một cường giả bậc thầy, sao có thể chết tại thành phố được chứ? Ở một thành phố nho nhỏ phía nam có kẻ có thể giết chết cường giả bậc thầy hay sao?” Người đàn ông râu quai nón hỏi với vẻ thắc mắc.
“Tài nghệ không bằng người, chết thì chết thôi” Lâm Khiêm bĩu môi, dường như cũng chẳng thèm để ý đến sư huynh. Một lát sau anh ta híp mắt lại: “Ông ta chết trong tay một người trẻ tuổi tên là Dương Kiến Nghiêm”
Lúc này, Lâm Khiêm đang cầm một tờ giấy, đây là tài liệu về Dương Kiến Nghiêm.
Điều này khiến anh ta tò mò. Với mạng lưới tin tức khổng lồ của nhà họ Lâm mà cũng chỉ tra được hai trong tư liệu về Dương Kiến Nghiêm.
“Có chút ý tứ”
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã một tiếng đồng hồ.
Máy bay đáp xuống sân bay của nhà họ Chu.
Phía dưới có người đứng chờ sẵn.
“Ắt hẳn anh là Lâm Khiêm”
Chu Nhị Gia dẫn người đi tới cung kính nói.