Tiền Đức Vân cười chế giễu, để cho nhân viên phục vụ đi dọn bàn dọn ghế, bày ở tầng hai. Sau đó anh ta lấy một bình rượu rồi rót một ly, bắt đầu uống một cách thích thú.
“Đêm dài đằng đẵng, có thú vui để giết thời gian cũng không tệ”
Hiển nhiên, từ nay đến giờ anh ta đều giống như là đang xem kịch vậy, còn Dương Kiến Nghiêm chính là thằng hề ở trên sân khấu kia.
Nhưng anh ta cũng muốn xem xem lực lượng kinh người mà tên dân thường đến từ nơi quê mùa như Hải Kinh kia dẫn đến là cái gì.
“Anh rể. Em hơi sợ” Cao Thúy Ngân nhìn gần một trăm quân nhân ở xung quanh, rụt cổ lại rồi nói một cách sợ sệt.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Có anh ở đây thì như thế nào? Sợ rồi thì cầu xin tha thứ đi, nếu các người xin tha thì nói không chừng anh Bắc của chúng ta sẽ tha cho các người một cái mạng nhỏ” Võ nghe thấy Cao Thúy Ngân nói thế thì không khỏi bật cười.
“Cậu sắp không cười nổi rồi” Dương Kiến Nghiêm lườm Võ, rồi bĩu môi.
“Anh!” Võ hừ lạnh một tiếng, anh vẫn còn mạnh miệng, chờ lát nữa xem anh ra nông nỗi nào.
Nói là một tiếng đồng hồ nhưng chỉ tầm mười lăm phút sau, bên ngoài bỗng có tiếng động.
“Không, không... Không xong rồi, bên ngoài có mấy trăm quân nhân đang đến đây, bao vây mất khách sạn của chúng ta rồi.”
Có một nhân viên phục vụ vừa ăn vừa bò từ bên ngoài vào, vừa vào đến nơi đã nói bằng một giọng hoảng sợ.
“Cái gì?” Đột nhiên Tiền Đức Vân đứng dậy.
“Cậu Trương, bọn họ là người của cậu sao?” Tiền Đức Vân nghĩ rằng là người của Trương Bắc.
“Không biết nữa, đi ra ngoài xem thử” Trương Bắc vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cậu ta cũng cho rằng là người trong nhà đến.
Ngay sau đó đã đi ra.
Sau khi đi ra, cậu ta nhìn dàn xe Jeep quân dụng đang dàn hàng dừng ở đó.
Còn có mấy chiếc máy bay trực thăng đang bay vù trên bầu trời .
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Trận thế này đã vượt mặt cả một đại đội vừa nãy.
“Cậu Trương, đây đều là người của bố cậu à?”.
Nếu như nói vừa nãy Trương Bắc dẫn đến một đại đội thì Tiền Đức Vân cũng không cảm thấy kinh ngạc gì hết. Dù gì thì anh ta cũng là một cậu chủ lớn, cũng từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Nhưng mà cảnh tượng thể này ở bên ngoài khách sạn, anh ta chưa từng thấy bao giờ.
Tất cả những người này đều có súng lục, súng thật và đạn thật, còn có cả máy bay trực thăng!
Mà đám người kia của Trương Bắc, không phải ai cũng có súng, nói trắng ra chính là đến để dọa người mà thôi.