Bộp! Điện thoại của Hứa Khinh Tử rơi xuống đất. Thất thần. Trần Thanh Hàm, Trần Thiên Minh. Gia thế của Trần Thành Hàm hoá ra là ở phía bên thành phố. Kinh khủng hơn nữa, lại là Trần Thiên Minh Một cảm giác bất lực, xộc lên não.
Nếu so sánh cô với Trần Thiên Minh, giống như một con kiến và một con voi, sự chênh lệch quả, quả thật là cả một vùng trời.
"Cô Hứa, trên thế giới này, rất nhiều người, là người mà cô chọc không nổi, cô tự lo cho mình đi" Trần Thiên Minh cười ha ha, quay người rời đi.
TA
A
+
Để lại Hứa Khinh Tử thần hồn phách lạc ngồi trên ghế ngồi, không biết đang nghĩ cái gì.
Mà, chuyện Trần Thiên Minh đến Hải Kinh, khi ông ta bắt đầu động thú với Lam Thần, Vương Kim Siêng cũng đã biết.
Trong văn phòng, Vương Kim Siêng đưa trà cho Dương Kiến Nghiêm. "Cậu chủ, chuyện này tôi thật xin lỗi"
Mặt mũi Vương Kim Siêng tràn đầy áy náy, thật ra tại thời điểm Trần Thiện Minh vừa ra tay, ông ta cũng đã âm thầm xuất thủ, nhưng vô dụng.
Bởi vì đối phương là người thành phố, thành phố là đô thị lớn nhất phồn hoa nhất ở phía Nam, mà Trần Thiên Minh lại là ông chủ của thành phố, cho dù ông ta có thương hội nước Chiêm chống lưng, người ta không hề nể mặt chút nào, hơn. nữa ông ta cũng chẳng có chút tự tin nào nếu như phải thật sự đấu đá.
Ngay cả những người vi phạm hợp đồng, cũng đều là bất đắc dĩ.
Bởi vì trước đó Dương Kiến Nghiêm đã cho người đi hỏi thăm trên tất cả các phương diện rồi, bình thường mà nói, Hứa Khinh Tử sẽ cực kỳ thuận lợi, nhưng bây giờ bọn họ phản bội lại, kể cả ông ta, chỉ bởi vì Trần Thiên Minh là người đến từ thành phố.
Thể lực Trần Thiên Minh, đủ để phá vỡ Hải Kinh nhỏ bé, bọn họ đều sợ. "Không trách ông được". Chẳng qua, Dương Kiển Nghiêm cũng không trách Vương Kim Siêng. Sau đó đứng dậy:" Tôi đi tìm vợ tôi đây."
"Cậu chủ, người ở thành phố không dễ xử lý đâu ạ" Khuôn mặt của Vương Kim Siêng lộ ra vẻ khó xử, cười khổ nói.
"Trần Thiên Minh càng nhúng tay nhiều vào chuyện nhà họ Trần, ông ta sẽ phải hối hận."
Sắc mặt Dương Kiến Nghiêm lạnh nhạt.
Sau khi tan làm về nhà, sắc mặt của Hứa Khinh Tử cũng không tốt lên.
Ngay cả Cao Xuân Lan cũng nhìn ra cô có tâm sự, nhưng tới khi hỏi, Hứa Khinh Tử lại nói không có gì.
"Con đi nấu cơm cho mọi người"
Vừa nói xong, Hứa Khinh Tử liền đi vào phòng bếp, sau đó đóng cửa, âm thầm rơi nước mắt.
Cô rất ấm ức.
Nhưng cũng có lúc, chỉ có thể cắn chặt răng, nuốt hết vào trong bụng, không thể nói cho ai biết.
ít nhất là lần này.
Không thể Bởi vì lần này hoàn toàn khác với những lần trước kia.
Người ra tay là người ở phía bên thành phố, hơn nữa đối phương còn là người giàu có thứ hai ở thành phố.
Trong lòng Hứa Khinh Tử biết rõ, kiểu nhân vật có tầm cỡ như thế, căn bản không thể so sánh với những tên trước kia.
Cô không muốn để người trong nhà biết, càng không muốn để Dương Kiến Nghiêm biết, Dương Kiến Nghiêm đã phải trả giá quá nhiều vì cô, không thể lại gây thêm phiền phức cho anh được nữa.
Cộc cộc! Dương Kiến Nghiêm ở ngoài gõ cửa.
Hứa Khinh Tử vội vàng lau nước mắt, đợi đến lúc Dương Kiển Nghiêm bước vào, trên mặt cô đã nở nụ cười: "Anh vào làm gì, một mình em là được rồi."
"Vợ à, anh nhìn thấy em khóc rồi." Dương Kiển Nghiêm hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, có lẽ là khói dầu bay vào mắt em thôi."
Hứa Khinh Tử tranh thủ quay lưng lau mắt, sau đó chuyển đề tài:" Đúng rồi Dương Kiển Nghiêm, không phải anh muốn tới thành phố sao, em còn muốn khắc chữ lên bia của Ngô Hải Thiên nữa"
"Đúng vậy!"
"Anh qua đó trước đi, dẫn cả Lam Linh và mẹ qua đó, qua đó sắp xếp xong mọi thứ rồi hai ngày nữa em sẽ tới đó."
"Sao hai ngày nữa em mới đi?"
"Em còn phải giải quyết tí công việc ở công ty xong đã, đợi mọi việc xong xuôi em sẽ qua đó ngay" Hứa Khinh Tử bình tĩnh nói.
"Vợ à, em thật sự là người không biết nói dối" Dương Kiển Nghiêm đi tới, kéo Hứa Khinh Tử, khiến cho cô phải nhìn thẳng vào anh.
Thế nhưng Hứa Khinh Tử lại nhìn sang chỗ khác, chứ không muốn nhìn thẳng vào anh.
"Anh làm gì vậy? Bọn họ đều đang trong phòng khách mà."
"Vợ à, công ty xảy ra chuyện, sao em không nói cho anh biết?" Dương Kiến Nghiêm chất vấn.
"Hả?" Làm gì có chuyện đó.
"Không sao, chủ tịch Vương nói hết cho anh biết rồi, định coi anh là người ngoài à" Dương Kiển Nghiêm rất nghiêm túc nói: "Có bản lĩnh rồi đấy nhỉ, không định nói cho anh biết đúng không? Còn để bảo anh tới thành phố trước, sao nào? Em định tự mình giải quyết chuyện này à? Hay là, định đợi tới lúc đó rồi để cho người ta áp bức?".
"Không phải" Hứa Khinh Tử cúi đầu, yếu ớt nói: "Nếu anh đã biết chuyện, vậy thì chắc anh cũng biết người giúp đỡ Trần Thanh Hàm là ai, ông ta là Trần Thiện Minh ở thành phố, không phải như những người trước đây, đối với Trần Thiện Minh, chúng ta chẳng khác gì mất con kiến nhỏ bé, anh có hiểu không?"