Hắn ta biết, thực lực của người trước mắt này rất kinh khủng, bọn họ vốn không phải đối thủ của anh. Nếu cứng rắn ngăn cản thì có thể sẽ bỏ mạng, nói cho cùng, bọn họ chỉ là đi làm, không đáng giá vì làm việc mà bỏ mạng của mình.
Không bằng xem rốt cuộc người này muốn làm gì trước, sau đó báo lên trên, chờ cấp trên tới xử lý.
Sau đó người nọ cứ nhìn Dương Kiến Nghiêm bước chân vào trong hội quản Chu Công.
"Dương Kiến Nghiêm." Ngô Phong vừa thấy Dương Kiến Nghiêm đã trực tiếp nhận ra ngay.
"Người của hội quán Chu Công cậu cũng dám đánh à, cậu muốn chết" Đối với thực lực Dương Kiến Nghiêm vừa thể hiện, thật ra thì Ngô Phong tương đối khiếp
LA
sợ, những kinh ngạc thì kinh ngạc, anh ta cũng không thèm để ý.
Bởi vì trên cái thế giới này, người đánh giỏi thì có rất nhiều, nhưng thế thì đã làm sao?
“Anh Ngô Phong, anh biết người này à?"
“Đương nhiên là biết, người này là chồng của cô chủ lớn lưu lạc bên ngoài của nhà họ Ngô chúng ta”.
“Ồ? Xem ra người tới không có ý tốt nha”.
“Thực sự không dám giấu giếm, khi đó tôi muốn đưa cô chủ lớn trở về, anh ta vẫn luôn từ chối tôi.”
“Thì ra là như thế, đây là tới báo thù à?” ở đại sảnh có người biết tình huống của cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô, cho nên cũng hiểu sơ sơ chuyện này. Cậu chủ nhỏ nhà các người muốn dùng tim của vợ người ta, chắc chắn người ta sẽ không đồng ý, sau đó lại đưa con gái của người ta đến, nên bây giờ đoán chừng là đến trả thù
đây.
Mặc dù có không ít người khá đồng tình với tình cảnh của Dương Kiển Nghiêm. Nhưng mà vậy thì đã như thế nào? Mạnh được yêu thua, đây chính là quy tắc.
Nhà họ Ngô người ta là gia tộc của thành phố, người hạ đẳng của Hải Kinh như anh, có thể được người ta nhìn trúng, mặc dù bất đắc dĩ nhưng lại là vinh hạnh của anh đó.
“Người trẻ tuổi, khuyên cậu một câu, cho dù trong lòng cậu có hận bao nhiêu, cũng nên nhanh chóng rời đi. Đừng nói là nhà họ Ngô, chỉ vào việc vừa nãy cậu xông vào hội quán Chu Công thôi cũng đã đủ để cho cậu chết không có chỗ chôn rồi!”
Có người hảo tâm nhắc nhở ở bên cạnh Dương Kiến Nghiêm. “Con gái tôi chết trong tay nhà họ Ngô” Dương Kiến Nghiêm nói.
“Haizz, mặc dù chuyện này cậu có oan ức, nhưng mà cũng không phải là vì cậu chủ nhỏ của nhà họ Ngô sao? Các người nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, hơn nữa, lợi ích mà nhà họ Ngô cho các người đủ để nửa đời sau của cậu hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, không phải sao?”.
“Đúng đó, cậu nhóc à, vừa lòng thôi, đừng có không biết tự lượng sức mình”
Nghe thấy những tiếng nói ở xuong quanh, trên mặt Ngô Phong tràn đầy tự phụ, đi đến trước mặt Dương Kiến Nghiêm, rồi cười một cách lạnh lùng: “Dương Kiến Nghiêm, vậy thì bây giờ cậu đến đây để làm gì?”
“Giết anh”
"Ha ha ha!" Nghe thấy lời của Dương Kiến Nghiêm, Ngô Phong cười ha ha. Giống như nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này vậy. “Giết tôi ư?” Cậu ta muốn giết tôi, các người nghe thấy chưa?”
Ngô Phong cười đến có chút điên cuồng.
Sau khi nghe thấy lời của Dương Kiến Nghiêm, những người ở bên cạch cũng đều cười ồ lên.
“Thanh niên à, cậu đến từ Hải Kinh đúng không? Cậu muốn giết anh Ngô Phong à? Cậu dựa vào cái gì thế?”
“Anh Ngô Phong, có phải anh cho người ta ít lợi ích quá không? Loại người hạ đẳng từ quê lên kia dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ này để vòi tiền, tôi gặp nhiều rồi. Con gái nhà người ta tốt xấu gì thì cũng đã cứu cậu chủ nhỏ, chúng ta nhân nghĩa chút, nếu không được thì cho thêm tí nữa, đuổi người ta đi là được rồi.”