Chu Nhị Gia lập tức mắng: “Ông Tiền tới để báo thù cho con trai mình, nhà họ Chu chúng ta không làm chuyện này, tại sao lại phải công nội chứ?”
Quan trọng nhất là Chu Nhị Gia vốn cũng không tin Dương Kiến Nghiêm là đối thủ của Tiền Thiên Định, luôn cảm thấy anh là một tên lừa gạt.
“Ông.”
Chu Ngọc Lam tức đến mức cả người phát run.
Mà Dương Kiến Nghiêm ở trong sân vốn không hề để ý đến Chu Nhị Gia này.
Tiền Thiên Định nhìn Dương Kiển Nghiêm, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cậu có phải là hung thủ hay không, hôm nay cậu nhất định phải chết”
“Thật đúng lúc, tôi cũng tới để giết ông” Dương Kiến Nghiêm nói.
Nghe vậy, Tiền Thiên Định không khỏi cười khẽ: “Còn trẻ cho nên ngông cuồng quá nhỉ, vậy cho tôi nhìn bản lĩnh của cậu một chút xem”
Lời vừa rơi xuống, đột nhiên ông ta xông vào Dương Kiến Nghiêm với tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh một quyền về phía ngực anh.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Dương Kiến Nghiêm ắt sẽ bị đánh trúng, lại thấy anh đột nhiên xoè bàn tay, nhẹ nhàng bắt được một quyền của Tiền Thiên Định.
“Cái gì?”
Tiền Thiên Định kinh hãi.
“Quá yếu” Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
“Cậu nói cái gì!” Tiền Thiên Định kinh hãi. Một cao thủ bậc thầy được vạn người kính ngưỡng như ông ta lại bị một người trẻ tuổi nói là quá yếu, đây không phải vũ nhục thì là cái gì?
Dưới cơn tức giận, một quyền khác cấp tốc xuất kích, đánh về phía
Dương Kiển Nghiêm.
Mà thân thể của Dương Kiến Nghiêm thật sự là uyển chuyển không gì sánh được, anh lùi về sau nửa bước né tránh một cách dễ dàng.
“Cậu không được tránh” Không thể chạm vào Dương Kiến Nghiêm, Tiền Thiên Định tức giận quát to.
Tiếp theo ông ta lại đánh tới một quyền, Dương Kiến Nghiêm thật sự không tránh.
“Muốn chết!”
Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm không tránh, trong mắt ông ta lộ ra một tia hung tàn, bốp một tiếng, lần này trực tiếp đánh vào mặt Dương Kiến Nghiêm.
Nhưng sau một khắc, ông ta lại bị chấn động.
Ông ta phát hiện gương mặt của Dương Kiến Nghiêm giống như tấm sắt vậy, một quyền đánh vào, không hề có động tĩnh. Cứng rắn hứng trọn một quyền của ông ta mà lại không bị thương một chút nào sao?
“Làm... làm sao có thể?”
Tiền Thiên Định trợn tròn mắt.
“Ông quá yếu”.
“Giết ông như giết gà”
Dương Kiến Nghiêm thất vọng lắc đầu.
Sau đó anh đánh ra một quyền.
Tiền Thiên Định tức giận đến độ run lên, cũng cắn răng định đỡ lấy quyền này của Dương Kiến Nghiêm.
Tốt xấu gì ông ta cũng là một bậc thầy, đỡ một quyền thì sao chứ?
Thế nhưng ông ta phát hiện mình sai rồi.
Quả đấm của Dương Kiển Nghiêm xông tới tựa như một chiếc xe tải, đánh vào ngực của Tiền Thiên Định khiến ông ta trực tiếp bay ra ngoài.
Kèm theo đó còn có âm thanh gãy xương vang lên, cuối cùng ông ta đập xuống đất, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
“Sư phụ!”
Đám đệ tử khiếp sợ không thôi, thế nhưng sau đó lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng đi tới đỡ ông ta dậy.
Mà những người nhà họ Chu có mặt tại đây đều lâm vào yên tĩnh, người nào người nấy há hốc mồm nói không nên lời.
Một chiêu?
Chỉ một chiêu?
Là đã đánh bại Tiền Thiên Định?
Phải biết lúc Tiền Thiên Định trở về từ phương bắc, thế như chẻ tre mang đến áp lực cực lớn cho nhà giàu có nhất thành phố là nhà họ Chu bọn họ, hiện tại lại có tai hoạ diệt môn.
Thế nhưng một nhân vật kinh khủng, một cường giả có cấp bậc thầy vậy mà lại bại dưới một chiêu của Dương Kiển Nghiêm.
Rốt cuộc là Dương Kiến Nghiêm này kinh khủng đến nhường nào?