Khi quay lại nhà hàng một lần nữa, Quách Lâm giống như một người mất hồn.
Trong lòng thấp thỏm lo âu.
Thực ra trong lòng anh ta, vừa nãy cũng coi như trải qua một trận sóng to gió lớn.
Hôm nay, những gì nghe thấy nhìn thấy, thật sự khiến anh ta mở mang kiến thức.
Biết được cái gì là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
“Quách Lâm, cháu đi đâu mà đi lâu vậy?” Cao Xuân Lan hơi không hài lòng.
“Hả?” Quách Lâm giật mình, khôi phục lại tinh thần, gượng cười, nói: “Vừa nãy cháu và anh Dương cùng vào nhà vệ sinh. Cháu đi nặng”
Khi trò chuyện, ánh mắt của anh ta vô tình hữu ý nhìn Dương Kiến Nghiêm, nhưng mà người đó cúi đầu ăn mì Ý, chẳng thèm để ý đến anh ta.
Điều này khiến lòng anh ta cảm thấy không yên.
Cho dù bây giờ Dương Kiến Nghiêm ra tay tát anh ta hai cái bạt tai cũng được, nhưng anh không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, trong lòng anh ta hơi hoảng loan.
Bởi vì mẹ nuôi đã từng nói, tối nay khi về nhà nhớ cẩn thận một chút, không chừng trên đường đi sẽ xảy ra tai nạn.
Nếu người khác nói thì không sao, nhưng Lâm Nhã đã nói như vậy, anh ta không dám không xem là thật.
Không được, nhất định phải làm gì đó để thay đổi cục diện hiện tại.
“Anh Dương, anh hút thuốc không?”
Quách Lâm mau chóng lấy hộp thuốc lá đưa cho Dương Kiến Nghiêm.
“Đây là nhà hàng, không được hút thuốc” Dương Kiển Nghiêm cười, từ chối. “Vậy thì, anh Dương, thời tiết hôm nay không tệ, tâm trạng anh thế nào?” “Cũng khá tốt đấy”
“Khá tốt là được rồi”
Chỉ sợ Dương Kiến Nghiêm nói một câu không tốt, tối nay anh ta không thể quay về Giang Nam.
“Quách Lâm, cháu sao thế?”
Mà câu nói này của Quách Lâm khiến mọi người có mặt đều sững sờ. Cao Xuân Lan còn tưởng rằng đứa nhỏ này có phải bị bệnh rồi không, sao bây giờ đột nhiên trông giống một thằng ngốc như vậy chứ?
“Dì Cao, cháu nói thật với dì nhé”.
Quách Lâm đột nhiên đổi chủ để nói chuyện.
“Nhà của cháu đã phá sản lâu rồi.”
“Hả?”
Cao Xuân Lan sửng sốt.
Đây là ý gì?
Sao đột nhiên lại nói đến điều này?
“Dì nhìn cái này đi”
Quách Lâm gỡ Lãng Cầm Hải trên cổ tay xuống, đặt lên bàn: “Đây là chiếc đồng hồ cháu mua ở cửa hàng Lưỡng Nguyên. Lúc đó cháu mua nó với giá ba trăm nghìn đồng, cháu nói ba mươi tỷ, chỉ là giả vờ thôi” .
“Còn có quần áo cháu đang mặc, không lừa gạt di đây đều là hàng super fake cháu mua từ những người bạn buôn hàng, giá thật của nó cũng là ba trăm ngàn đồng”
“Nhất là cái này”
Quách Lâm đặt chìa khóa xe lên trên bàn: “Chiếc Maybach cháu đang lái, cháu thuê một ngày ba triệu đồng”
“Quách Lâm, đứa nhỏ này, cháu làm sao vậy?”
Cho đến bây giờ, Cao Xuân Lan vẫn chưa hoàn hồn lại, hình như đứa nhỏ này đã chịu phải kích thích gì đó?
Nhưng Quách Lâm không trả lời, mà tiếp tục thừa nhận: “Cháu nói thật đấy dì Cao à. Nhà cháu đã phá sản từ lâu rồi. Muốn lên sàn là cái chó gì, đều là giả hết.
Hiện tại xí nghiệp của chúng cháu vẫn còn nợ mấy tỷ đồng, không còn chống đỡ được bao lâu nữa, cũng sẽ tuyên bố phá sản thôi”
“Trước đây cháu ngại nói với dì, bởi vì cháu sĩ diện, thích giả vờ”
“Bây giờ nghĩ lại, thật sự chẳng có ngụy trang xấu xa, không chịu đựng nổi.”
“Con à, con làm sao thế? Có cần quay về nghỉ ngơi không? Ngày khác chúng ta hãy nói tiếp?”.
Cao Xuân Lan thật lòng lo lắng, bởi vì bà ấy nhìn mặt của Quách Lâm đã trở nên trắng bệch.
“Dì ơi, thật ra cô Hứa và cháu không hợp nhau. Cháu không đẹp trai, gia đình cũng phá sản, không xứng với cô Hứa. Điều quan trọng nhất chính là anh Dương và cô Hứa mới là một cặp trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, một đôi uyên ương trời sinh”
""
Phụt!
Ngay cả Dương Kiến Nghiêm cũng phun ra sợi mì ở trong miệng.
Thằng nhóc này đem hết tinh hoa học vấn cả đời thốt ra những câu này đúng không. Nhiều thành ngữ như vậy khiến anh thấy ngượng ngùng.
Cao Xuân Lan trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm.
Kinh ngạc nhìn Quách Lâm. Phải biết rằng, vừa nãy anh ta nói Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử không môn đăng hộ đối, đối đầu gay gắt với nhau. Bây giờ lại sửa lại, không chỉ sửa lại lời nói, còn khen Dương Kiến Nghiêm sắp bay lên trời luôn.
Đây.
“Dì ơi, cháu không làm phiền hai người nữa. Vừa nãy ngân hàng giục cháu trả nợ, cháu phải quay về xử lý
Nói xong, Quách Lâm lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn Dương Kiến Nghiêm, chán nản rời đi.
Cảm giác này giống cái gì nhỉ?
Giống như tàu lửa chạy trong đêm, chỉ cần chậm một chút thôi, sẽ không thể rời khỏi thành phố Đông Hải.
Mãi đến khi Quách Lâm rời đi.
Cao Xuân Lan vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Mẹ, mẹ nhìn đi. Mẹ tìm đối tượng xem mắt gì kỳ vậy?”
Hứa Khinh Tử khinh thường, bất mãn nói: “Bây giờ con đang hoài nghi, Quách Lâm bị điên”
Trông Hứa Khinh Tử rất khó chịu, nhưng thực ra trong lòng đã vui muốn chết.
“Không phải đâu!”
Cao Xuân Lan cũng oan uổng quá: “Trước kia, lúc mẹ và cậu ta nói chuyện phiếm, nói chuyện rất hợp nhau. Chẳng biết hôm nay xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành thế này. Có thể hai đứa không hợp nhau. Bỏ đi, hôm khác mẹ sẽ giới thiệu người mới cho con” .
“Mẹ, con nói rồi. Con và Dương Kiển Nghiêm rất tốt. Mẹ mà bắt con đi xem mắt nữa thì con sẽ giận thật đấy. Con vẫn còn việc, không rảnh để chơi trò này với
me."
“Được rồi, mẹ không quản con nữa” Cao Xuân Lan muốn tức giận cũng không được.
Sau khi tiễn Cao Xuân Lan trở về, Dương Kiển Nghiêm đưa Hứa Khinh Tử về công ty.
“Gần đây, tình hình công ty như thế nào?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Cũng không tồi, tất cả đều rất thuận lợi. Dương Kiến Nghiêm, vừa nãy lúc ăn cơm, anh nói thật với em đi, anh và Quách Lâm đi ra ngoài làm gì?”
“Anh dẫn chủ tịch Vương đến gặp cậu ta. Sau đó thì cậu ta trở nên như vậy. Chẳng phải cậu ta không tin chủ tịch Vương là em trai của anh sao?”
“Chủ tịch Vương là đàn em của anh sao. Cả ngày không làm được việc gì đứng đắn” Hứa Khinh Tử nhéo Dương Kiển Nghiêm một cái: “Anh đã từng cứu chủ tịch Vương nhưng cũng không thể làm phiền người khác như vậy, có biết không hả? Việc nhỏ như thể cũng làm phiền người khác, mặc dù người ta không nói ra nhưng trong lòng đã bực mình lâu rồi. Chúng ta nghèo tiền nhưng không thể nghèo chí, đã nghe thấy chưa?”
“Biết rồi, vợ à. Anh chỉ muốn đuổi người ta đi thôi”
“Không cần anh đuổi. Em sẽ không xem mắt với người khác nữa. Lấy gà theo
gà, lấy chó theo chó. Anh vẫn chưa hiểu em là người như thế nào sao? Nếu em đã bằng lòng đi theo anh thì anh là người đàn ông của cuộc đời em”
“Biết rồi vợ à. Yêu em chết đi được” Dương Kiến Nghiêm không nhịn được hôn Hứa Khinh Tử một cái.
“Đáng ghét. Vừa nãy lúc ăn mì, ăn tỏi gì, người ta kinh doanh nhà hàng cơm Tây đấy” Hứa Khinh Tử trừng mắt với Dương Kiến Nghiêm, một lát sau, cô rúc vào lòng của Dương Kiến Nghiêm: “Em cũng yêu anh, mãi mãi mãi mãi”
Sau khi đưa Hứa Khinh Tử về, Dương Kiến Nghiêm quay về nhà, Lam Linh cũng vừa mới về, anh cần sắp xếp chuyện khác.
Kết quả vừa về đến nhà, nhìn thấy Cao Xuân Lan rầu rĩ không vui.
“Anh rể, mẹ em trở về không nói không rằng, có phải xem mắt không thuận lợi không?”
“Sao thế, em hy vọng buổi xem mắt diễn ra thuận lợi sao?” Dương Kiến Nghiêm tức giận, nói.
“Đương nhiên hy vọng rồi” Cao Thúy Ngân mở một nụ cười xảo quyệt: “Nếu chị em xem mắt thuận lợi, chẳng phải anh sẽ ly hôn với chị sao, đến lúc đó em có thể thuận lợi thò chân vào”