“Không trả thù sao?” Lâm Thiên Hoàng tức giận, ông ta đè nén cơn giận trong lòng, thấp giọng nói: “Có Côn Lăng Thiên trấn giữ như vậy, hơn trăm người chúng ta không là gì so với cậu ta đâu, đợi đến khi về nhà, tôi sẽ dùng đến nguồn lực của nhà họ Lâm.”
Người xưa có câu “Có dũng khí mà không có mưu lược thì anh hùng đến mấy cũng sẽ thất bại”, ông ta hiểu rõ điều này cho nên mới đồng ý rời đi để tìm cách thoát thân tạm thời.
Bỗng, đôi mắt u ám của ông ta đột ngột thay đổi, chúng trở nên đằng đằng sát khí: “Đến lúc đó, cả nhà Dương Kiến Nghiêm sẽ phải chết!”
“Đúng, về nhà trước đã”
“Về nhà chuẩn bị, quay lại thành phố chém chết hết nhà nó”
Nhà họ Lâm không sợ Côn Lăng Thiên, chỉ là do lần này bọn họ chưa kịp chuẩn bị trước. Hiện tại họ quay về, chuẩn bị kỹ càng rồi thì ngay cả Côn Lăng Thiên cũng phải bó tay chịu trói mà thôi
Đây chính là sự tự tin của nhà họ Lâm.
“Đại ca, anh để bọn họ đi như vậy sao, nhà họ Lâm sẽ không chịu thua đầu”
Ở vùng quan ngoại, thấy Dương Kiến Nghiêm thả bọn họ đi, Côn Lăng Thiên lên tiếng nhắc nhở: “Không nên đánh giá thấp sức mạnh của nhà họ Lâm, nếu như bọn họ quay về chuẩn bị thì đến lúc đó, ngay cả tôi bọn họ cũng không nể sợ đâu.”
“Thế nên không thể để nhà họ Lâm tồn tại” Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói: “Anh thật sự nghĩ rằng tôi muốn để bọn họ đi sao?”
“Thế sao đại ca vẫn để họ đi?”
“Nếu năm người bậc thầy đó muốn chạy thì lúc nào cũng có thể chạy trốn”
Dương Kiến Nghiêm chau mày, nói: “Bọn họ lẻn vào thành phố thì sẽ cực kì bất lợi cho Lam Linh và những người khác. Mặt khác, nếu giết hơn trăm người ở đây cũng không hề có lợi cho anh.”
Đây là lý do tại sao Dương Kiến Nghiêm để bọn họ quay về.
Nếu như năm bậc thầy thật sự muốn chạy thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể chạy vào trong thành phố và trốn ở nơi tối tăm ít ai để ý tới, đây chính là mối đe dọa.
Hơn nữa, dù sao Côn Lăng Thiên cũng là viên chức, việc điều binh đến vùng quan ngoại tàn sát hơn cả trăm người dân nước Chiêm sẽ gây bất lợi cho anh ấy.
“Đại ca, anh quá khách khí rồi. Tôi đã nói, lớp da trên cơ thể này cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.” Côn Lăng Thiên cười nói: “Việc chuyên môn thì nên giao cho người có chuyên môn phụ trách”
Dương Kiến Nghiêm lắc lắc đầu, gọi: “Côn Lăng Thiên”
“Đại ca” Côn Lăng Thiên đáp lại.
“Dùng tên của tôi, triệu tập Bát đại phân điện phải người đến nước Chiêm, phải xóa sổ nhà họ Lâm ở phía bắc trước ngày kia”
Côn Lăng Thiên sững người, trong mắt như có tia lửa lóe lên, anh ấy gật đầu ngay lập tức: “Rõ!”
Tám tiếng sau.
Trên một hòn đảo nào đó ở nước ngoài.
Trong đại điện.
“Lão Lục, Lão Thất, Lão Bát đã nhận được lệnh của đại ca chưa?” Tứ đứng trên cao nhìn xuống mấy người ở phía dưới, cất tiếng hỏi.
“Anh Tư, nhận được rồi.” Lão Lục lên tiếng đầu tiên: “Hiện tại phần điện thứ tám đóng giữ ở Ba Tư là phần điện gần với nước Chiêm nhất đã khởi hành rồi, có lẽ tối mai phần điện thứ hai, thứ ba ở Bắc Kỳ và Đông Kỳ mới có thể đến đó”
“Ừm, được” Tứ gật đầu, nhìn sang Lão Bát, hỏi: “Lão Bát, mấy người Cửu Đệ đầu, sao vẫn chưa tới?”
Mười hai chiến thần của điện Chiến thần mà bây giờ mới có vài người.
“Mấy người Cửu Đệ vẫn đang làm nhiệm vụ ở bán cầu Nam nên không thể bỏ
dở được, nhưng mà cao thủ ở nước ngoài thuộc thế lực của phân điện sẽ đến nước Chiêm theo sự chỉ dẫn của nhóm Cửu Đệ, cũng phải tối mai mới tới nơi”