Bây giờ Chu Ngọc Lam đang tìm người đi đối phó Tiền Thiên Định, chính là làm trái với ý ông hai nhà cô ta. Nói trắng ra là sau khi ông nội cô ta sụp đổ, thì bây giờ cô ta ở nhà họ Chu không có quyền lên tiếng.
"Đi thôi" Dương Kiển Nghiêm đi theo cô ta tới nhà họ Chu.
Chu Ngọc Lam đưa Dương Kiển Nghiêm đến nhà thi đấu riêng của nhà họ Chu.
Trong nhà thi đấu, có một võ đài, trên võ đài có một người đàn ông mặc đạo phục, để râu khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, đang đánh quyền với một người khác.
Khi Dương Kiến Nghiêm đi tới, người đàn ông này đã đấm vào ngực của đối thủ cường tráng kia.
Sau đó anh ta bay ra như thể bị một chiếc xe tải đâm phải, cuối cùng màu trào ra.
Phóng đại đến mức khiến người bên dưới kinh ngạc thốt lên.
"Đã nhường rồi." Người đàn ông để râu dề nắm tay lại nói.
Bộp bộp!
Dưới khán đài, một ông lão bước ra bắt đầu vỗ tay khen ngợi: "Ông Hồ quả là danh bất hư truyền, lợi hại!"
"Người đàn ông mặc đạo phục này tên là Hồ Tri Nguyên, là người kế thừa của một gia đình Thái Cực. Theo ông ta tự nói mình là một bậc thầy, nên ông hai đã mời ông ta tới." Chu Ngọc Lam nói nhỏ, giải thích cho Dương Kiến Nghiêm: "Anh Dương thấy sao, ông ta có bản lĩnh không?"
"Cũng có chút nền tảng, tuy nhiên người đánh quyền với ông ta khi nãy có lẽ là người làm nền của ông ta." Dương Kiến Nghiêm cười nói.
"Ông Đường cũng nói như vậy, nhưng ông hai lại tin ông ta! Còn nói tôi và ông Đường không suy nghĩ cho gia tộc" Chu Ngọc Lam gật đầu.
"Chàng trai này, cậu đang nói cái gì vậy?"
Dương Kiến Nghiêm không nói nhỏ, nên lời nói của anh không hợp với tất cả những giọng điệu xu nịnh ở xung quanh. Hồ Tri Nguyên đã nghe thấy, vì vậy ông ta cau mày nhìn Dương Kiển Nghiêm.
"Không có gì"
Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
"Ông ơi, đây là anh Dương, Dương Kiến Nghiêm" Chu Ngọc Lam bước lên, giới thiệu với ông lão vừa rồi.
"Đây chính là bậc thầy mà cháu và ông Đường vẫn luôn sùng bái đó sao?"
Ông lão nhìn Dương Kiến Nghiêm, nhíu mày: "Ngọc Lam, cháu đang đùa ông sao? Còn trẻ như vậy?"
"Đúng vậy." Chu Ngọc Lam đáp.
"Cháu đang nói đùa à?"
Ông hai bật cười, sau đó nhìn chằm chằm Dương Kiển Nghiêm, nói: "Nhóc con, tôi không biết cậu đã làm thế nào để tẩy não cháu gái của tôi, nhưng cậu cho rằng tôi có thể tin cậu sao? Trông cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, bậc thầy chưa tới ba mươi tuổi à? Cậu cũng dám tự xưng như vậy, cậu có biết cao thủ bậc thầy là gì không?"
Rất rõ ràng, ông ta đã coi Dương Kiến Nghiêm là một kẻ lừa đảo.
"Ông hai à, ông Đường đã xác nhận rồi, chắc chắn không sai, ngược lại là ông Hồ mà ông tìm là một cao thủ không rõ lai lịch ấy chứ?" Chu Ngọc Lam vặn lại.
"Mong cô Chu tự trọng, nếu không phải lão già cổ hủ này được ông hai nhà cổ năm lần bảy lượt đến mời thì tôi cũng sẽ không xuống núi. Cô là thế hệ con cháu lại bôi nhọ tôi, thật sự là không hợp lý." Hồ Tri Nguyên khịt mũi.
"Ông Hồ đừng tức giận, đừng chấp nhặt với thế hệ con cháu không có hiểu biết." Ông hai vội vàng an ủi Hồ Tri Nguyên.
"Ông hai nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể bực bội không hài lòng với thế hệ con cháu này chứ, chỉ hy vọng có chủ đơn thuần không bị kẻ ti tiện bỉ ổi mê hoặc"
Hiển nhiên là ông già này đã nhớ kỹ câu nói vừa rồi của Dương Kiến Nghiêm, sau đó ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Dương Kiển Nghiêm, lạnh lùng lên tiếng: "Nhóc con, cậu còn trẻ như vậy mà đã tự coi mình là bậc thầy, dám hỏi cậu kế thừa thầy của môn phái nào?"
"Không có môn phái nào, chỉ có một mình tôi."
"Nực cười."
Nghe được lời nói này của anh, Hồ Tri Nguyên lập tức chế nhạo: "Nhóc con trẻ tuổi, kẻ lừa lọc, ngay cả thầy cũng không có, có lẽ ngay cả giới võ đạo cũng chưa đụng tới chứ đừng nói tới phân biệt cảnh giới. Cho dù cậu bịa ra cảnh giới thì cũng phải thích hợp chút, mở miệng ra là cao thủ bậc thầy? Cậu cũng dám nói."
"Ông Hồ đừng tức giận, người đâu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài mau" Ông hai ra lệnh.
Ngay lập tức có một nhân viên đi đến đuổi Dương Kiến Nghiêm.
"Các người dám! Đây là người tôi mời tới" Chu Ngọc Lam ngăn lại.
"Mặc kệ Ngọc Lam, mau đuổi đi."
Ông hai xua tay, hiển nhiên là không quan tâm đến Chu Ngọc Lam.
"Chờ đã ông hai"
Hồ Tri Nguyên ngăn Dương Kiến Nghiêm lại.
Nở nụ cười lạnh: "Không phải thằng nhóc này tự xưng là bậc thầy sao, cậu dám đấu với tôi một trận không? Tôi kiểm tra sẽ biết ngay."
Hiển nhiên là ông ta nhớ câu "Có chút nền tảng, tuy nhiên người đánh quyền với ông ta khi nãy có lẽ là người làm nền của ông ta" mà Dương Kiến Nghiêm nói khi nãy.
Mặc dù ông ta cũng là một kẻ lừa đảo, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng có chút bản lĩnh thật sự.
Nhưng thằng nhóc này còn chưa tới ba mươi tuổi, dám nói mình là cao thủ đến lừa gạt người ta, quan trọng là còn bôi nhọ mình?
Mình không thể nhịn.
"Thế nào nhóc con, có thể đầu với lão già cổ hủ này là vinh dự của cậu đấy" Vẻ mặt ông ta tràn đầy ý cười chế nhạo, ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Kiến Nghiêm.
"Xin lỗi, ông không có tư cách."