Mà ông hai nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này liền chết lặng.
Hồ Tri Nguyên này là một cao thủ bậc thầy đó.
Chỉ được như vậy thôi sao?
Không chỉ ông ta mà tất cả những người nhà họ Chu đã đặt hy vọng vào Hồ Tri Nguyên suốt mấy tuần nay cũng chết lặng.
"Tôi đã nghe nói nhà họ Chu của các người mời cao thủ về đối phó với tôi từ lâu, chỉ có thế này thôi à? Ha ha, hôm nay tất cả người nhà họ Chu đều phải chết, ai cũng không ngăn cản được"
"Sư phụ, tìm được ông già họ Chu rồi ạ.
Đúng lúc này, tên đệ tử vừa đi ra ngoài liền đem theo một ông lão sắp chết, vẻ mặt vàng vọt chạy tới.
Sau đó, cậu ta ném ông già xuống đất.
"Ông nội!"
Chu Ngọc Lam vội vàng chạy tới, ôm lấy ông Chu ở trên mặt đất.
"Ông ta sống dở chết dở, bắt đầu ra tay với ông ta trước đi" Tiền Thiên Định lạnh lùng nhìn ông Chu, giẫm chân lên.
Đúng lúc này, ông Đường đang bị thương không biết đã đi ra từ lúc nào, tiến lên ngăn cản cái đạp này.
"Muốn giết ông chủ ư, vượt qua cửa của tôi trước đi đã." Ông Đường đứng ở nơi đó, thở hổn hển nói.
"Tối hôm qua để cho ông chạy trốn, hôm nay còn dám ngăn cản tôi, cũng được, vậy thì ra tay từ chỗ ông trước" Tiền Thiên Định nhìn ông Đường bị thương rất nghiêm trọng, lạnh lùng nói.
Nhưng sau đó ông ta nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với những người mà ông ta dẫn tới: "Khoá cửa nhà họ Chu lại, không ai được rời đi!"
Nghe đến đây, vẻ mặt của toàn bộ người nhà họ Chu đều như tro tàn.
Hồ Tri Nguyên đã bị đánh bại trong một đòn.
Mà sát khí của Tiền Thiên Định quá mạnh mẽ, nhà họ Chu của bọn họ thật sự sắp xong đời rồi.
"Cô chủ, tôi không thể trụ được lâu nữa đâu, mau đi mời Dương Kiến Nghiêm đi." Ông Đường cười khổ nhìn Chu Ngọc Lam.
Thật ra không cần ông ta nói, Chu Ngọc Lam đã lấy điện thoại ra gọi rôi.
Sau khi cuộc điện thoại được kết nối.
Cô ta kêu cứu một cách cuồng loạn.
"Ngọc Lâm nguyện làm trâu làm ngựa, sẵn sàng làm nô lệ."
"Anh Dương, cầu xin anh ra tay giúp đỡ!
Chu Ngọc Lam cầu cứu Dương Kiến Nghiêm.
Mà bên này, Tiền Thiên Định giao thủ với ông Đường .
Thế nhưng đêm qua ông Đường đã bị thương, hơn nữa vốn ông ta cũng không phải là đối thủ của Tiền Thiên Định, vì thế chỉ trong vòng hai ba hiệp là đã bị một quyền của Tiền Thiên Định nện vào ngực.
Tiếp đó ông ta lập tức ngã xuống đất, ngay cả đứng lên cũng đứng không nổi.
“Ông Đường!”
Chu Ngọc Lam vừa nói chuyện điện thoại xong thì vội vã ném điện thoại, chạy tới đỡ ông Đường.
Phật!
Ông Đường phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt tái nhợt, hai cánh tay không ngừng co giật, ông ta nói: “Cô, cậu Dương có tới không?”
“Tôi không biết”
Chu Ngọc Lam lắc đầu với vẻ bất lực, trong điện thoại Dương Kiến Nghiêm không hề nói câu nào.
“Thôi xong”
Thấy vậy, gương mặt trắng bệch của ông Đường lộ vẻ tuyệt vọng. Ông ta nở một nụ cười: “Cô mau chạy đi, cho dù có liều cái mạng già này tôi cũng sẽ đưa cô ra ngoài”