Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngô Phong" Dương Kiến Nghiêm trầm giọng nói. "Dương Kiến Nghiêm?" 

Rõ ràng là đối phương không ngờ Dương Kiến Nghiêm sẽ liên lạc với mình, ông ta hơi bất ngờ, nhưng thoáng cái ông ta lại nở nụ cười: "Nhóc con, tôi thừa nhận, các cậu rất giỏi, tôi chưa đưa được Hứa Khinh Tử về" 

Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói chuyện, Hứa Khinh Tử đã giật lấy điện thoại, sốt ruột nói: "Ông Ngô, trả Lam Linh cho tôi, tôi tới thành phố, tôi đồng ý đổi tim cho cậu chủ nhà họ Ngô, chỉ cần ông có thể bảo đảm Lam Linh an toàn, tôi đều đồng ý". 

"Nếu mà cô sớm độ lượng như vậy thì có phải là tốt rồi không, cứ phải nháo ra như bây giờ, làm tôi còn bị lão thái quân giáo huấn một trận" 

Đối với thái độ hiện tại của Hứa Khinh Tử, Ngô Phong 

lạnh lùng cười một cái, rõ ràng là rất bực mình. 

"Ông có ý gì?" 

"Không cần cô nữa" Ngô Phong mỉm cười nói: "Chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, trái tim của Lam Linh vừa khớp với cậu chủ, cho nên không cần cô nữa." 

Bốp! Hứa Khinh Tử đờ người ra, điện thoại rơi xuống đất. 

"Dùng của tôi, cầu xin các người hãy tha cho Lam Linh!" Hứa Khinh Tử vội vàng nhạt di động ở dưới đất lên. 

"Không cần nữa, một trái tim của người trẻ, càng tốt, hơn nữa thời gian của cậu chủ không còn nhiều, không đợi được cô tới, cái này đều trách cô đấy cô chủ, tại cô cả!" 

Oanh! 

Thông tin này, như ngũ lôi oanh đỉnh, hoàn toàn đánh sập niềm tin của Hứa Khinh Tử, cô phun ra một búng máu. 

Vừa nãy Hứa Khinh Tử mở loa ngoài, Dương Kiến Nghiêm cũng nghe được hết. 

Khi biết được tin, bọn họ sắp dùng trái tim của Lam Linh, anh lập tức phẫn nộ. 

Lúc này anh nhận điện thoại, cắn răng nói: "Ngô Phong, nhà họ Ngô các ông dám động vào con gái tôi, tôi sẽ cho nhà họ Ngô các ông diệt môn". 

"Ha ha! Cậu là cái thá gì!". 

Ngô Phong lập tức cười to, cực kỳ khinh thường: "Chỉ có mình cậu mà muốn tiêu diệt cả nhà họ Ngô tối ư? Cậu cũng không nhìn xem bản thân cậu có đức hạnh gì, ở Hải Kinh, tạm thời tôi không làm gì được các cậu, cậu tưởng các cậu có bản lĩnh sao? Toàn là cứt chó thôi!" 

"Đồng ý sớm có phải tốt rồi không. Mọi chuyện bây giờ 

đều là các cậu gieo gió gặt bão" 

Nói xong, Ngô Phong mở trò chuyện bằng video ra. 

Sau khi Dương Kiến Nghiêm mở ra, cảnh trong điện thoại là một phòng phẫu thuật màu trắng. 

"Bây giờ cậu có nói gì cũng muộn rồi, Dương Lam Linh sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật ròi, chỉ có một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, cậu chủ sẽ an toàn. 

Muốn gặp con gái cậu không? Nhìn cho kỹ đi, nhìn một cái cuối cùng đi". 

Ống kính vừa chuyển, một chiếc giường đẩy xuất hiện. 

Lam Linh gầy loắt choắt nằm bên trên, cô bé mặc quần áo người bệnh màu xanh, đôi mắt nhỏ hoảng loạn, sợ hãi. 

"Bố, Lam Linh sợ lắm, bố ơi bố đến đây đưa Lam Linh đi được không, Lam Linh muốn về nhà, Lam Linh nhớ mẹ, nhớ cô giáo".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK