Vì khí tràng của người nhà này quá lớn mạnh, dẫu sao thì bọn họ cũng đến từ Hải Kinh, suy cho cùng, so sánh Hải Kinh với thành phố, thì Hải Kinh đúng là một cùng quê thật.
Nói tóm lại là tự ti.
Nhất là có người nói chuyện.
“Không biết bà cụ nghĩ sao, để Hứa Khinh Nguyệt đến là được rồi, còn để mấy người quê mùa này đến nữa.”
“Bà ngoại thật tốt bụng” Võ kia mới vừa nãy cũng lên tiếng: “Thật sự để bọn họ ăn một bữa cơm cùng chúng ta”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy mất giá ghê!”
“Bà cũng thật là, loại quê mùa này một khi nịnh hót được rồi, sau này sẽ giống như kẹo dẻo kéo không ra, thật là? Có một cô gái cũng chán ghét nói.
Mà lúc bọn họ nói chuyện, đã có mấy người che mũi ngồi cách tốp Dương Kiến Nghiêm xa xa.
Biểu hiện xem thường không hề nể nang khiến lửa nóng trong Cao Xuân Lan xông thẳng lên.
Tính tình bà vốn bộc trực, trước đó đối với Dương Kiến Nghiêm cũng vậy, tuy trong lòng biết bọn họ không thể so với nhà họ Ngô, nhưng tượng đất còn có ba phần tức giận, huống hồ gì tính tình như bà.
Rề ra một lúc, Cao Xuân Lan đứng dậy.
“Miệng mồm một nhà các người đúng là có độc mà, chúng tôi chẳng dựa vào nhà các người, dài dòng mãi không xong, chả trách cả nhà không sinh được con trai, đúng là quả báo!
“Bà nói cái gì?” Có một người phụ nữ đứng dậy.
“ê nhà quê, bà trù ẻo nhà họ Ngô chúng tôi à? Bà tin hôm nay bà không ra khỏi cửa chính được không?” Ánh mắt người phụ nữ này ác liệt, trừng Cao Xuân Lan, trên người tỏa ra khí tức của hung thần.
Chỉ trong chốc lát đã đè ép khí thế của Cao Xuân Lan xuống, sau đó hơi rụt cổ lại, lúc này bà mới ý thức được mình hơi kích động, đối phương là nhà họ Ngô của thành phố: “Tôi, tôi, tôi.”
“Không sao đâu mẹ” Dương Kiến Nghiêm nhẹ nhàng vỗ vai Cao Xuân Lan sau đó nói: “Nhà họ Ngô các người thật oai phong, cửa cũng không cho tôi ra sao?”
“Được rồi, ồn ào cái gì đấy?” Ngô Nghĩa Hưng lên tiếng, khó chịu nói: “Ăn cơm thì ăn cơm đi, em hai, em lắm lời làm gì?”
“Anh cả, em”
“Còn một nhà các người” Ngô Nghĩa Hưng liếc nhìn đám Dương Kiến Nghiêm một cái: “Để các người ngồi đây ăn cơm đã nể mặt các người rồi, bình thường trước giờ người trong nhà chúng tôi ăn cơm không có người ngoài, bọn họ than phiền đôi ba câu, các người nghe là được rồi”
“Ha ha..” Dương Kiến Nghiêm cười.
“Thôi đi Dương Kiến Nghiêm” Lúc này Cao Xuân Lan đã bình tĩnh lại, lập tức kéo Dương Kiến Nghiêm, lắc đầu nói nhỏ: “Không sao, chúng ta đợi Khinh Tử ra thì đi.”
.
Vừa dứt lời, bà cụ đã từ sân nhỏ phía sau đi ra, Hứa Khinh Tử theo sau.
“Ăn cơm đi”