Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư ký của thị trưởng Trịnh bước lên trước, giơ một tờ giấy ra trước mặt anh ta, nghiêm túc lên tiếng: “Cậu đã bị cắt chức rồi” 

“Cái gì?” Thái Từ Khâm ngơ ra, đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì. 

“Đồng thời... Người thư ký tiếp tục nói: “Thái Từ Khâm cậu tham ô của công, tự tung tự tác, sẽ bị tố cáo” 

“Hả?” 

Sắc mặt của Thái Từ Khám thay đổi. 

Lúc này thị trưởng Trịnh đã đi tới phòng thẩm vấn, tới trước mặt của Dương Kiến Nghiêm, mau chóng nói những lời quan tâm:” Anh Dương, không sao chứ?” 

“Không sao” Dương Kiến Nghiêm gật đầu, anh cười cười, ngược lại anh không ngờ rằng Côn Lăng Thiên lại gọi thị trưởng thành phố tới. 

“Mau mở còng tay ra!” 

Thị trưởng Trịnh quát. 

Người bề dưới liền mau chóng chạy tới mở còng tay cho Dương Kiển Nghiêm. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thái Từ Khâm liền ngây ngốc ra. 

“Đây là?” 

Khi thị trưởng Trịnh tới, anh ta không ngờ rằng thị trưởng tới là vì anh. 

Thậm chí lúc nãy khi tuyên bố đơn cắt chức, anh ta cũng không có liên kết chuyện đó và Dương Kiến Nghiêm lại. 

Đến tận bây giờ anh ta mới hiểu ra, lời mà Dương Kiển Nghiêm nói lúc nãy, cho 

anh ta thời gian mấy phút, nếu không sẽ hối hận. 

Thị trưởng Trịnh này, không ngờ là do Dương Kiến Nghiêm mời tới? 

Đển thị trường còn đích thân tới đây rồi. 

Bối cảnh của tên Dương Kiến Nghiêm này phải như nào? 

Lẽ nào người mà gọi điện thoại cho anh lúc này thật sự là chiến thần Côn Luân? 

Vừa nghĩ tới đây, Thái Từ Khâm thấy rợn sống lưng, trong phút chốc cơ thể khuyu xuống mềm nhũn. 

“Tôi sai rồi, anh Dương, thị trưởng Trịnh tôi sai rồi, tôi sai rồi!” 

“Hừ, thân là công nhân viên chức, lại đi thông đồng làm bậy, cậu có xứng với lời tuyên thệ khi nhậm chức lúc trước không?”, thị trưởng Trịnh lạnh lùng quát. 

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!” 

Mà vào lúc này, Dương Kiển Nghiêm cũng đi tới. 

Thái Từ Khâm mau chóng ôm lấy chân của Dương Kiến Nghiêm. 

“Anh Dương, tôi sai rồi”. 

“Biết sai là tốt”, Dương Kiển Nghiêm cúi đầu nhìn Thái Từ Khâm một cái, lạnh lùng gật đầu. 

“Anh Dương, có thể cầu xin ân huệ từ thị trưởng Trịnh không, tôi thực sự biết sai rồi” Thái Từ Khâm cầu xin. 

“Trong tôi có vẻ rất rộng lượng sao?” 

“?” Vẻ mặt Thái Từ Khâm trở nên lạnh lùng. 

“Dẫn cậu ta đi!” Thị trưởng Trịnh vẫy vẫy tay, hai vị đồng chí bước vào, trực tiếp lôi Thái Từ Khâm đang khuyu ở dưới đất đi. 

“Đồng chí đồng chí, có thể để cho tôi gọi một cuộc điện thoại không? Sau khi bị trói đi, nếu như như trình tự thì Thái Từ Khâm sẽ đối diện với việc bị điều tra. Hơn nữa trong suốt quá trình này, anh ta không thể gặp bất kỳ ai, nếu như thật sự không sao, thì ngược lại anh ta không sợ, nhưng mà chuyện mà anh ta làm không ít, chỉ cần điều tra, thì anh ta xác định là xong đời. 

Cho nên bắt buộc trước khi bị điều tra, phải liên lạc được cho người khác. 

“Không được” Hai vị đồng chí ở hai bên lắc đầu.

Đồng chí ở bên trái lôi Thái Từ Khâm tới một góc, nói: “Cục trưởng Thái, cho anh hai phút, mau gọi đi”. 

“Cảm ơn”. 

Thái Từ Khâm mai chóng rút ra chiếc điện thoại chưa bị thu lại gọi một cuộc điện thoại. 

Người mà anh ta gọi không phải ai khác, mà chính là bà cụ người nhà họ Ngô. 

Chuyện này là do bà ta mà ra, bà ta bắt buộc phải phụ trách. 

Sau khi bên bà cụ nhấc máy, còn cứ nghĩ rằng là Dương Kiển Nghiêm và Hứa Khinh Tử đã chịu thua rồi cơ. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK