“Tôi không có hứng thú với tiền bạc”
“Không có ai là không hứng thú với tiền cả”
Chu Ngọc Lam với vẻ mặt tự tin, ngón tay thon dài của cô ta đang kẹp một tấm thẻ đen đặt lên chỗ ngồi:
“Anh Dương cứ suy nghĩ thêm chút đi, trong thẻ này có ba trăm nghìn tỷ, chỉ cần anh gật đầu thì tấm thẻ này sẽ là của anh”
Dương Kiển Nghiêm không nói gì, nhìn về phía của Chu Ngọc Lam.
Đối diện với ánh mắt của Dương Kiển Nghiêm, người phụ nữ cười một cách âm
đạm:
“Anh Dương, tôi biết vợ của anh có một công ty ở Hải Kinh và tôi còn biết quan hệ giữa anh với người giàu nhất Hải Kinh rất thân thiết, nhưng đó cũng chỉ ở Hải Kinh thôi. Hải Kinh ở miền Nam nên tôi không lên đài được. Nhưng chỉ cần anh Dương bằng lòng thì tôi đều có thể cung cấp vũ đài cho anh và vợ anh ở thành phố, hay thậm chí là cả miền Nam và cả nước Chiêm nữa”
“Cô điều tra tôi ư?”
Trong nháy mắt, đôi mắt của Dương Kiển Nghiêm híp lại, từ trong khóe mắt anh phát ra một tia bất mãn.
Anh rất ghét người khác điều tra về mình và đặc biệt là điều tra về người nhà của
mình.
“Anh Dương, chuyện này là tôi không đúng nhưng tôi thật sự cần anh giúp đỡ, giống như những gì tôi đã nói, anh có thể ra giá”
“Chỉ một lần này thôi, nếu như cô còn điều tra về tôi, nhất là người nhà của tôi, thì cô sẽ phải hối hận”
Dương Kiển Nghiêm nhìn chằm chằm người phụ nữ, anh lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh lùng của anh đã khiến cho cô cả này cảm thấy khó chịu và làm cho cô ta không dám nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng cô ta vẫn kiên trì nói tiếp:
“Anh Dương, chuyện này tôi sai rồi, nhưng anh thật sự có thể ra giá”
“Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với tiền bạc”
“Đó là do bảng giá chưa đủ, vẫn luôn có một bảng giá phù hợp với anh”.
“Tôi phát hiện ra con người của cô.”
Dương Kiển Nghiêm cười.
“Hình như cô rất tự tin thì phải? Có vẻ như cô rất tự tin là cô có thể dùng thể lực và tiền bạc của mình để mua tất cả mọi thứ? Cô Chu à, tôi tặng cô một câu, cô mời tôi, à không đúng, là cô cầu xin tôi mới phải, cô biết cầu xin người khác không?”
Trong phút chốc, Chu Ngọc Lam cứng miệng, không nói nên lời.
“Tôi.”
Thật lòng mà nói, ở thành phố, cô ta là người có đẳng cấp hàng đầu, người bình thường nhìn thấy cô ta đều sẽ bị khí chất của cô ta áp chế, vì vậy cô ta không hề cảm thấy áp lực một tí nào cả.
Nhưng bây giờ, khi cô ta đối mặt với Dương Kiến Nghiêm, đến cô ta cũng không rõ vì sao sự tự tin lúc trước của mình đã không còn tồn tại nữa và thậm chí đến cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt của Dương Kiển Nghiêm cô ta cũng chẳng có.
Thật giống như, Dương Kiển Nghiêm là cấp trên, còn cô ta là loại cấp dưới thấp kém mà cô ấy thường làm, ngay cả cô ta cũng không biết tại sao lại như vậy.
“Như vậy đi, đêm nay cô chờ tối ở khách sạn, ngày mai tôi sẽ đồng ý với cô, bất kể chuyện gì của cô thì tôi đều có thể giúp cô giải quyết”
Dương Kiển Nghiêm cười nói một cách đùa giỡn.
“Anh..”