“Cậu Dương, lí do tôi nói chuyện này với cậu là vì không mong cơn tức giận của cậu rơi xuống đầu nhà họ Ngô, tôi không dám xin cậu có thể tha cho bọn họ, nhưng mong rằng đừng hủy hoại nhà họ Ngô”
Nhìn thấy sắc mặt của Dương Kiến Nghiêm tối sầm, Ngô Phong quỳ xuống đất
cầu xin.
“Anh có công!”
Dương Kiến Nghiêm chỉ nói đúng một câu.
“Đưa tôi đi tìm Hứa Khinh Tử”
Ngô Phong ngồi lên xe, chỉ đường cho Dương Kiến Nghiêm bọn họ, dẫn bọn họ đến một khách sạn cao cấp.
Cuối cùng đi vào một căn phòng, bên trong căn phòng đó, Dương Kiến Nghiêm nhìn thấy Cao Thúy và Cao Xuân Lan.
“Anh rể!”
Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, Cao Thúy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Mau đi cứu chị em!”
“Chị em không ở đây sao?”
“Không ở đây, mình chị bị đưa đi, bọn em bị đưa tới một khách sạn. Bọn họ còn cướp điện thoại của em, em không có cách nào để liên lạc với anh. Mau lên gấp lắm rồi”.
“Dương Kiến Nghiêm, mau đi tìm Khinh Tử, lũ khốn kiếp nhà họ Ngô định gả Khinh Tử cho một tên gọi là Tiền Đức Vân” Cao Xuân Lan níu tay của Dương Kiến Nghiêm, kích động nói.
Lúc này, Dương Kiến Nghiêm mới phát hiện, trên tay của Cao Xuân Lan đều là máu.
“Mẹ, mẹ bị sao vậy? Bọn họ đánh mẹ à?” Dương Kiến Nghiêm kinh ngạc hỏi.
“Không phải, tôi và Cao Thúy bị nhốt lại, điện thoại của chúng tôi cũng đã bị lấy mất, chúng tôi sốt ruột nên vừa nãy Cao Thúy liền bảo tôi dùng ga giường buộc vào người con bé, thử xem có thể thả con bé xuống dưới từ cửa sổ hay không sau đó trốn ra ngoài, kết quả xảy ra chút chuyện, tôi tốn khá nhiều sức kéo con bé lên”
Lúc này Dương Kiến Nghiêm mới phát hiện trên người Cao Thúy cũng có vài vết xước ngoài da, bây giờ vẫn đang rỉ máu.
“Đây là tầng hai mươi đấy, liều lĩnh!” Dương Kiến Nghiêm quát lên, nhưng ánh mắt tràn ngập sự thương xót.
“Cậu Dương, tôi tưởng rằng cô Hứa cũng bị nhốt ở đây, tôi không biết cô Hứa
không có ở đây” Mà Ngô Phong cũng nhanh chóng giải thích.
“Khinh Tử đã bị tên Tiền Đức Vân kia đưa đi rồi” Cao Xuân Lan gấp gáp nói.
“Con biết rồi, để con đi tìm!” Dương Kiến Nghiêm gật đầu: “Mẹ à, mẹ và Cao Thúy cứ nghỉ ngơi cho khỏe”
“Dương Kiến Nghiêm, chúng tôi biết là cũng không thể giúp gì, nhưng mong cậu nhất định phải tìm thấy Khinh Tử” Cao Xuân Lan kéo Dương Kiến Nghiêm lại, nói một cách nghiêm túc.
“Mẹ yên tâm, nhất định!”
“Anh rể, em cũng đi” Cao Thúy đi ra theo.
“Em với mẹ ở lại nghỉ ngơi cho khỏe”
“Trong lòng em cũng không yên tâm, em cũng đi” Cao Thúy kiên định.
Thấy vậy, Dương Kiến Nghiêm cũng không nói nhiều nữa.