Thì ông ta là cái thá gì?
Nói thật, hôm nay Côn Lăng Thiên và Dương Kiến Nghiêm ở đây, cho dù có giết chết cha con bọn họ, Côn Lăng Thiên cũng dám ra tay.
"Cút!"
Côn Lăng Thiên chửi rủa.
Nghe vậy, Trương Sinh như được đại xá, không nói lời nào, ông ta chạy tới, kéo đứa con trai đang nằm trên mặt đất của mình rời đi.
Khi ông ta kéo Trương Bắc, cậu ta tràn đầy sợ hãi nhìn Dương Kiến Nghiêm, bởi vì Dương Kiển Nghiêm chưa nói.
Cho đến khi Dương Kiến Nghiêm tha cho cậu ta một con đường sống, cậu ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó Trường Sinh kéo cậu ta ra khỏi khách sạn.
Sau khi Trường Sinh rời đi, trong khách sạn chỉ còn lại một đám người nhà họ Ngô vừa tới.
Nhưng mà giờ phút này, bọn họ không còn kiêu căng ngạo mạn nữa, ngược lại đều cúi đầu, thậm chí không có can đảm nhìn thẳng Dương Kiển Nghiêm.
"Hối hận không?" Dương Kiến Nghiêm nhìn bà cụ hỏi.
Bich bich!
Nghe được lời nói này của Dương Kiến Nghiêm, bà cụ không đứng vững mà lùi về phía sau mấy bước.
Hối hận không?
Bà ta hối hận muốn chết!
Sớm biết Dương Kiển Nghiêm mạnh như vậy, có nói gì bà ta cũng sẽ không xúc phạm đứa cháu rể này của mình.
Cháu rể là anh cả của chiến thần, còn có thế lực nào tốt hơn thế này sao? Còn muốn Hứa Khinh Tử gả vào nhà họ Tiền, nịnh bợ nhà họ Tiền sao? Nhà họ Tiền là cái quần què gì chứ!
Đặc biệt là khi nghĩ lại, hôm qua Côn Lăng Thiên đến nhà họ Ngô bọn họ, bọn họ còn nghĩ đó là công lao của bố Trương Bắc, là công lao của Trường Sinh. Trước đó một ngày Dương Kiển Nghiêm đã nói, hôm sau anh sẽ bảo Côn Lăng Thiên tới nhà họ Ngô để giải thích.
Nhưng bọn họ đều không tin điều đó!
Không ai tin.
Bà cụ rất hối hận.
Nhưng trên đời này không bán thuốc chữa hối hận.
Có một số con đường, một khi đã đi sai thì sẽ tan thành tro bụi.
"Tôi đã nói chờ tôi xử lý xong chuyện bên này, tôi sẽ tìm người nhà họ Ngô tính sổ" Vẻ mặt của Dương Kiển Nghiêm vô cảm nói.
"Dương... Kiển Nghiêm, nể mặt Khinh Tử, chúng ta là người nhà."
"Nể mặt Khinh Tử, các người cũng xứng sao?"
Dương Kiến Nghiêm giễu cợt: "Hai tuần trước, các người vì Ngô Hải Thiên mà bắt con gái tôi. Hôm đó tôi đã nói, các người có biết tại sao Côn Lăng Thiên lại đến thành phố không?"
"Tôi lệnh cho Côn Lăng Thiên dẫn ba nghìn người đến thành phố, chỉ để tiêu diệt nhà họ Ngô các người."
Bùm!
Câu nói này giống như một tiếng sấm sét, đánh thẳng vào đám người nhà họ Ngô.
Dương Kiến Nghiêm nói tiếp: "Ngô Hải Thiên đã thả con gái tôi, vì vậy tôi sẽ tha cho nhà họ Ngô các người. Sau đó, nhà họ Ngô các người còn muốn Khinh Tử kết hôn với Tiền Đức Vân? Cô ấy là người đã có chồng, hành vi của các người có khác gì cầm thú? Bà cụ, tôi hỏi bà, bà biết sai chưa?"
"Tôi đã biết sai rồi." Bà cụ cúi đầu, vâng dạ thưa.
"Hai lần sai, đã định trước kết cục của nhà họ Ngô, nhưng nhà họ Ngô của các người có quý nhân, lần thứ nhất là Ngô Hải Thiên, lần thứ hai là Ngô Phong. Tôi đã hứa với Ngô Phong, cho nên tôi sẽ tha cho nhà họ Ngô, nhưng tôi sẽ không tha cho tất cả người nhà họ Ngô."
Dương Kiến Nghiêm ném một bản hợp đồng xuống, đây là thứ mà anh đã chuẩn bị trước.
"Tất cả tài sản của nhà họ Ngô đều phải giao ra, bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ bị giáng xuống làm người dân bình thường, rời khỏi thành phố, bà có ý kiến gì không?" Dương Kiến Nghiêm hỏi.